HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1307

Kết quả cuối cùng là Kỷ Diêu dùng son nước nhạt màu thoa lên môi

giúp cô, rồi búng tay một cái: "Perfect!"

"Cậu nhanh quay người lại soi gương đi, mau lên!" Kỷ Diêu đá cô,

"Nhìn xem mấy năm nay công phu của lão nương có hơn chút nào không!"

Lan Khê quay đầu lại nhìn một chút, bị gương mặt quyến rũ phong

tình của mình ở trong gương dọa sợ hết hồn, ánh mắt hơi mất hồn, một lúc
sau nhẹ giọng nói: "Diêu Diêu, mình đi làm chứ có đi dự dạ hội đâu, như
thế này sao được?"

"Nói xem công việc như thế nào? Mình không tin trong tổ của cậu

không có phụ nữ, mình bảo đảm cậu đến đó sẽ diễm áp quần phương!" Kỷ
Diêu xoay người chụp lên bả vai của cô, trong tròng mắt thoáng qua một tia
giảo hoạt, "Bạn trai cậu cao bao nhiêu? Có đẹp trai hay không?"

Lan Khê lại đỏ mặt.

Trong mắt thoáng hiện lên vẻ yếu ớt, cô cười khổ một tiếng: "Rất cao.

Cũng rất đẹp trai."

Mặt Kỷ Diêu liền biến sắc, bám vào eo của cô: "Mẹ kiếp cậu thật là

đáng ghét, vừa rồi mình hỏi cậu cậu còn nói là không có. . . . . ." Một lúc
lâu sau, một chút cảm xúc buồn bực xẹt qua trên mặt Kỷ Diêu, nói với
giọng khàn khàn: "Cậu nói người kia, không phải là anh trai mình?"

Lan Khê bị đau nên phải ngồi chồm hổm trên mặt đất tránh móng vuốt

của cô ấy, trong mắt cười ra một giọt nước mắt, cứng đờ, nhẹ nhàng lắc
đầu.

Ánh mắt Kỷ Diêu lóe lên hai cái, nhếch môi cười cười: "Vậy coi như

xong, dù sao không chọn anh trai mình, là tổn thất của cậu!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.