HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1346

"Vậy em nghỉ một lát, nếu buổi chiều bên kia có chuyện thì anh sẽ gọi

em." Anh khàn giọng nói.

Vừa dọn dẹp xe thức ăn, vừa ngước mắt, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt

thống khổ của cô.

Thú tính trong lòng Kiều Khải Dương nhanh chóng lan tràn, không

nhịn được đưa tay tới nhẹ nhàng chạm vào mặt của cô, khàn giọng hỏi:
"Nhức đầu?"

Vừa sờ vào liền phát hiện, mặt của cô cũng nóng đến đáng sợ!

Lan Khê đè nén nỗi sợ xuống, trong tròng mắt mang theo một tia mê

ly ngẩng đầu, giải thích: "Không có sao....Lát nữa sẽ tốt thôi."

Nhưng anh lại không tốt lên đươc.

Kiều Khải Dương cảm giác mình nhất định điên rồi, bởi vì anh lại kéo

tay của cô, cúi người hôn vào mặt của cô, mặc dù Lan Khê giống như bị
chạm điện không ngừng trốn ra, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được làn
da mềm mại như chuồn chuồn lướt nước của cô: "Lan Khê..."

Lan Khê cau mày: "Kiều Khải Dương anh muốn làm cái gì?"

Kiều Khải Dương nheo mắt lại, nhéo mặt của cô khàn giọng nói: "Anh

không có làm gì cả, Lan Khê em đừng trốn..."

Tất cả cứ như đang dâng trào trong trí nhớ của anh, anh chỉ mới đụng

vào cô một chút là cô liền né tránh, cho dù có thể ôm hôn cô, thì cũng là do
lúc đó cô không được tỉnh táo. ANh không cam lòng, một ngọn lửa nóng
không ngừng kéo xuống bụng dưới, căng đau đến đáng sợ, tay anh càng
nắm chặt mặt cô hơn, theo quán tính dùng sức đè cô xuống giường, cúi đầu
cắn lấy cặp môi đỏ mọng của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.