HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1382

Một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chậm chạp đi tới, lúc nhìn thấy anh,

ánh mắt của Lan Khê không khỏi run lên bầng bậc!

Ánh mắt của Mộ Yến Thần không hề lạnh nhạt mà lại trở nên nhu hòa,

mãi cho đến đi tới trước mặt cô, thì cô vẫn chưa hoàn hồn lại.

"Mệt đến mức không muốn nói chuyện?" Giọng nói trầm thấp từ chậm

rãi phát r, Hai cánh tay của Mộ Yến Thần chống ở hai bên người cô, đưa
mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Lan Khê kinh ngạc, mở miệng nói: "Mộ Yến Thần. . . . . . Sao anh lại

ở đây?"

Anh liếc nhìn cô một cái, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt: "Có lẽ là

do biết em quá nhớ anh, cho nên anh mới tới đây."

Lan Khê chỉ cảm thấy cảnh tượng ấm áp này không chân thật chút

nào.

Cô đưa tay sờ sờ mặt của anh, quả nhiên là nóng, thật, đáy mắt ấm áp

trong nháy mắt dâng trào, trong lồng ngực đầy chua xót, cô buông ra chăn,
hai cánh tay mềm mại quấn lên cổ của anh, run rẩy ôm chặt anh.

Mộ Yến Thần cũng ôm chặt cô, hơi lạnh trong không khí thấm lên da

thịt trần truồng, anh nhìn lướt qua trên lưng những vết hôn loan lỗ trên
người cô, ánh mắt nóng lên, kéo chăn che cho cô, tránh cho cô bị cảm lạnh.

Lan Khê ôm anh, nước mắt nóng bỏng rơi tầm tả trong cổ anh, quấn

chặt không bỏ ra được.

"Tốt lắm. . . . . . Không sao. . . . . ." hơi thở ấm áp của Mộ Yến Thần

len lỏi trong tóc cô, giọng nói ám ách dịu dàng khuyên lơn.

Cảm xúc của Lan Khê rất lâu mới bình tỉnh lại được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.