"Yến Thần. . . . . ." Nhan Mục Nhiễm bị lời nói của anh làm cho hoảng
sợ.
Anh nói cho cô nghĩ dài hạn, muốn cô đi "Nghỉ ngơi" .
Cái này giống như một bàn tay vô hình, trong nháy mắt đẩy cô rời xa
anh vạn dặm! Trừ quan hệ công tác ra, cô không có cách nào để đến gần
anh được, cô không cần như vậy! ! Tuyệt đối không cần! !
"Yến Thần!" Nhan Mục Nhiễm nhào tới cửa vọng tưởng ngăn anh lại,
nhưng chỉ nhận được một tiếng đống cửa cái "Bốp!", Lòng của cô không
ngừng kích động! Cô đột ngột mở cửa chạy đi, ở trong hành lang trên lầu
hét to: "Anh muốn đi đâu? ! !"
Hai mắt ướt sũng nước kịch liệt rung động, Nhan Mục Nhiễm cảm
thấy giờ phút này nếu như không gọi anh lại, thì cô sẽ vĩnh viễn mất đi anh!
!
Giày cao gót đạp trên tấm thảo cao quý, lảo đảo, nhếch nhác suýt nữa
ngã xuống.
Bóng lưng cao ngất Mộ Yến Thần chậm rãi dừng lại.
Ưu nhã nghiêng người, anh giơ tay xem đồng hồ, ánh mắt trở nên dịu
dàng, không nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Cô ấy tỉnh lại rồi, tôi đi chăm sóc cô
ấy."
Trái tim của Nhan Mục Nhiễm nhũn ra, một lần nữa giống như bị búa
tạ đập vào người! !
Cả tầng lầu yên tĩnh, Mộ Yến Thần mặt không thay đổi xoay người đi
vào thang máy, vẻn vẹn để lại cho Nhan Mục Nhiễm một mình đối mặt với
sự lạnh lẻo, ngón tay của cô run rẩy, muốn nắm lại nhưng không thể nắm
được! !