HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1496

Đã nhiều năm trôi qua , Lan Khê ỷ vào đã nhiều năm không gặp cha,

nên cũng giảm bớt một chút sợ hãi cùng kính trọng đối với ông. Nhưng lúc
này, sao nhìn ông một cái vẫn khiến cho cô hơi bỡ ngỡ, đỏ mặt lên áy náy
khẽ nói: "Ba, thực xin lỗi, xin ba đừng nóng giận."

Đang nói bên ngoài liền có động tĩnh.

Lão Lưu lái xe tiến vào, bên trong là Mạc Như Khanh thần thái phấn

khởi, khóe miệng cũng hàm chứa ý cười, thời điểm xuống xe nhìn thấy
bóng người đang đứng cạnh Mộ Minh Thăng ở đằng xa, ý cười bớt đi một
chút.

Thân thể Lan Khê cũng cứng đờ, nhẹ giọng kêu lên: "Dì Mạc."

Hai chữ đơn giản, trong nháy mắt đã đưa cô trở lại về thời gian năm

nào cô còn học trung học...Cô sống trong nhà này như bước trên lớp băng
mỏng vậy.

Khóe mắt Mạc Như Khanh tuy đã có thêm vài nếp nhăn, nhưng vẫn

xinh đẹp cao nhã như cũ, thoáng nở một nụ cười đầy khí chất cao quý,
bước đi không được ổn định: "Trở lại rồi sao?"

"Biết con sắp trở về, dì đảo qua cửa hàng chọn cho con mấy bộ quần

áo, đi thôi, chúng ta đi lên lầu thử xem." Bà ta hồ hởi bắt chuyện, quay
ngoắt lại làm bộ như người mẹ hiền vậy.

Nhìn người trước mặt đột nhiên Lan Khê chợt nảy sinh một cảm giác

như mình mắc lỗi, cũng không biết kia cảm giác ấy được bắt nguồn từ đâu
đến nữa.

Cô ngước mắt nhìn Mộ Minh Thăng: "Ba, con đi lên nhà trước đây."

Trong phòng ngủ lầu hai - -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.