HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1515

Cặp môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú của anh tái

nhợt.

Anh đưa ngón tay thon dài lên sửa sang lại cổ áo, lui về phía sau một

bước, cảm thấy trái tim mình như bị lưỡi dao tàn nhẫn cắt vụn.

Máu tươi đầm đìa.

Nhưng bóng dáng mảnh khảnh đầy rối loạn nằm ở trên giường kia,

mỗi một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống đều đang lên án anh, sự tồn tại
của anh đã khiến cô chịu bao nỗi gian nan, chịu bao nhiêu đau khổ, chỉ nghĩ
lại thôi cũng đã thấy kinh sợ.

"Dù sao cũng là sinh nhật của ông ấy, cũng khó được một lần trở về,

hãy vui vẻ một chút." Mộ Yến Thần chăm chú nhìn cô, cặp môi mỏng trở
nên trắng nhợt chậm rãi nhấn rõ từng chữ, câu nói sau cùng nghe khàn khàn
như thoát ra từ nơi sâu thẳm của lồng ngực âm u vọng đến: "Lan Khê, hôm
nay anh không ép buộc em."

Em gái thân yêu, anh dành cho em cơ hội được tự do hít thở, có được

không?

Ánh sáng loá mắt của ngọn đèn trên trần nhà làm cho ánh mắt hơi bị

đau đớn. Lan Khê nằm ngang ở trên giường mái tóc rối bời, ướt nhẹp,
không biết là do nước mắt hay là do mồ hôi, dính ở trên mặt, trên cổ cực kì
khó chịu. Cô nghiêng mặt lại, cố gắng làm dịu lại hơi thở lẫn sự đau nhức
trong lồng ngực.

Mộ Yến Thần liếc nhìn cô một cái sau cùng, thu hồi ánh mắt rét lạnh

chậm rãi đi đến bên cửa, mở cửa đi ra ngoài.

Âm thanh ồn ào huyên náo bên ngoài theo khe cửa mở ra truyền vào

trong phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.