"Nhưng nhà chúng ta rất gần trường. . . . . ."
"Ba. . . . . ." Lan Khê cắt đứt lời ông, cầu khẩn, "Con không muốn
mình đặc biệt hơn các bạn."
Mộ Minh Thăng tuy có chút không muốn nhưng vẫn tôn trọng quyết
định của cô, ngón tay giữa gõ gõ mặt bàn: "Một tuần trở về nhà một lần,
nghe không?"
Lan Khê khéo léo gật đầu: "Dạ!"
Cô thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị cầm chén lên ăn tiếp thì nghe một
tràng tiếng bước chân cùng sự thông báo của người giúp việc: "Thiếu gia
đã trở về ạ."
Mí mắt cô lập tức giật giật, hàng mi dài theo chuyển động cũng run
lên hạ xuống, cả người căng lên y như sắp phải ra trận chiến đấu với kẻ
địch.
Mộ Yến Thần một thân tây trang nghiêm chỉnh, ngược ánh sáng chầm
chậm bước đến, gương mặt đầy sự cô đơn, mệt mỏi. Mạc Như Khanh từ xa
thấy con trai đã vui mừng đứng dậy, giọng kích động lại xen lẫn sự đau
lòng: "Yến Thần, con lại làm thâu đêm nữa rồi! Mau mau lại đây ăn sáng
với cả nhà đi con. Hôm nay, Lan khê trở lại trường học nên thím Trương
làm điểm tâm từ sớm. . . . . ."
"Con lên lầu trước " anh cắt đứt lời bà, giọng nói trầm thấp như sương
đêm:"Tắm rửa xong sẽ xuống”.
"Ăn xong hãy tắm đi con, để lát thức ăn nguội lạnh, lại làm phiền thím
Trương mất công hâm nóng lại " Mạc Như Khanh tiếp tục khuyên, "Nào
mau ngồi xuống đi."