HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1522

"Tôi là Lộ Diêu."

Lan Khê càng lúc càng mơ hồ, đưa tay mở cửa kính xe rộng hơn, để

cho làn gió đông lạnh run kia thổi vào làm ình tỉnh táo hơn: "Thật xin lỗi,
tôi có chút không nhớ ra, anh là..."

"Vừa rồi tôi có đến tìm cậu ở trong yến hội ... lâu rồi cũng chưa gặp,

cậu có khoẻ không..." Giọng của Lộ Diêu khàn đến lợi hại, giống như vừa
mới vừa vận động quá kịch liệt, yếu ớt đến không còn sức lực, trầm thấp
nói: "Cậu chưa nhớ ra tôi sao? Năm ấy cậu học cấp ba ở thành phố M, tôi là
bạn học ở lớp bên cạnh, sau đó lúc ở trường Nhất Trung thành phố C, tôi
ngồi ở bàn 6, Mộ Lan Khê, cậu đã nhớ ra chưa?"

Lan Khê cố gắng nhớ lại, đang khi trí nhớ quay trở lại thời cấp ba năm

ấy, thì quả thật, có một bóng dáng thiếu niên thoáng vụt qua trong óc.

"Tôi nhớ ra rồi." Cô nhẹ giọng nói, chỉ có điều cô không biết vì sao

giờ phút này cậu ta lại gọi điện thoại cho cô.

"Vậy sao? Thế thì tốt rồi," Lộ Diêu cười rộ lên, nhưng lại bị sặc, cậu

hít một ngụm không khí lanh để làm dịu hơi thở một chút, nói giọng khàn
khàn, "Tôi có việc muốn nói với cậu, cho dù lúc này cậu đang ở đâu, cậu
hãy bỏ chút thời gian để gặp tôi một lát được không? Tôi nghe mấy người
hầu trong nhà nói cậu chỉ tạm thời trở về nhà thôi, nếu chờ cậu trở lại thành
phố mà cậu đang làm việc tôi sẽ không gặp được cậu nữa, có phải không?"

Lan Khê càng lúc càng kinh ngạc, ngóng nhìn lên bầu trời đêm, hóa ra

cô vừa mới đi ngang qua tòa Cao ốc Tinh Quang.

"Ngay bây giờ sao?" Cô nhẹ giọng hỏi, "Chuyện cậu định nói gấp rút

lắm à?"

"Đúng vậy! Tôi thực sự rất vội." Cậu đã đợi hơn bốn năm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.