HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1533

"Lan Khê!" Kiều Khải Dương kinh ngạc một phen, đứng dậy đỡ cô.

"Anh mặc kệ tôi..." Lan Khê run giọng nói.

Cô nhẹ nhàng tránh ra khỏi tay anh, đứng lên đi về phía cửa ra vào, cô

càng chạy càng nhanh, tay đã đặt lên trên tay nắm cửa định mở cửa phòng
khách sạn đi ra.

"Lan Khê!" d

ღđ☆L☆qღđ Kiều Khải Dương không nhịn được liền

nhíu mi tiến lên ngăn cản cô, "Đã quá khuya thế này em còn đi đâu vậy?"

"Tôi muốn đi tìm anh tôi... Tôi có chút việc muốn hỏi anh ấy..." Đôi

môi của cô bị răng của mình cắn vào dần dần trở nên trắng nhợt.

"Lan Khê, hiện tại đêm đã rất khuya rồi... "

"Nếu không, anh muốn tôi phải làm sao bây giờ! !" Lan Khê không

khống chế được, quay đầu nhìn về phía anh hét lên một tiếng, nước mắt
trào ra lấp lánh "... Vì sao các người đều tới để nói cho tôi biết những
chuyện này? Tôi vốn cho rằng toàn bộ đều không đúng như vậy! Tôi đã
tưởng rằng anh ấy thật sự không cần đến tôi, tôi thật sự cho rằng lúc ấy là
anh ấy đã buông tha cho tôi, không muốn tôi nữa, có phải là đúng như vậy
hay không! !"

Toàn bộ chuyện năm đó, cũng không nên là như vậy.

... Vì sao không ai nói cho tôi biết đã từng xảy ra chuyện gì?

... Vì sao ngay cả nửa anh chữ cũng không chịu nói, trực tiếp bỏ lại

cho cô chịu một mũi khoan xuyên thấu trong tim như thế chứ? ! !

Lan Khê không sao nhịn nổi nữa.

Cả người cô trở nên run rẩy, cô vặn mở cửa phòng điên cuồng chạy ra

ngoài. Một chuỗi tiếng bước chân nặng nề ở trên tấm thảm nơi hành lang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.