Mộ Yến Thần cẩn thận suy nghĩ một chút, nheo mắt lại, cúi đầu dán
sát vào tai của cô nói: "Thật ra cũng có một bộ em có thể mặc."
Lan Khê nháy mắt mấy cái, không rõ chân tướng.
Mộ Yến Thần vỗ vỗ lưng của cô, dắt tay cô lôi cô đi, cuối cùng ở
trong tủ âm tường lấy ra một bô quần áo đưa cho cô: "Thử xem."
Lan Khê trừng lớn hai mắt nhìn bộ quần áo kia, mắt cũng sắp rớt ra
ngoài, mặt cũng đỏ đến mức có thể chảy ra nước, nếu như không phải là
đói bụng đến mức không còn hơi sức, nhất định cô sẽ nhào tới cắn anh hai
cái! !
Cái đó chính là. . . . . .
. . . là đồng phục học sinh trường cấp 3 Nhất Trung của cô ! ! !
Người đàn ông này!
"Không mặc, em không phải học sinh, cũng không phải là học sinh
trung học!" Cô đỏ mặt cự tuyệt, còn mang theo chút tức giận.
Mộ Yến Thần nheo mắt lại: "Cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp chưa tới
một năm? Có cái gì khác nhau đâu?"
"Dù sao thì em cũng không mặc!" Lan Khê tức giận nói xong, trừng
mắt lườm anh, "Làm gì mà vẫn giữ bộ quần áo này, anh không sợ sau khi
em mặc vào đứng bên cạnh anh thì anh sẽ già hơn sao? Bây giờ nếu em
mặc cái này đi ra ngoài, chắc chắn sẽ có người cho rằng em là học sinh
trung học!"
Một tia sáng ưu nhã mà nguy hiểm xẹt qua trong đáy mắt, Mộ Yến
Thần mím chặt bờ môi mỏng, để quần áo lên trên giường đi về phía cô.
"Già? Em nói ai già?"