HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1682

Này một đôi uyên ương số khổ, chuyện phiền lòng cũng không ít.

Nếu thật sự người khác có thể vào được trong lòng Lan Khê, sao mãi

tới hôm nay mới xảy ra? Nhưng mà nói đi thì nói lại, bà không hề cảm thấy
tình cảm hai người kia có nhiều kiên định, nếu có thể có lựa chọn khác, thì
làm gì không chọn?

“Cậu trai trẻ họ Kiều kia, về diện mạo mà nói, tuy bị tai nạn xe cộ nằm

đó nhưng vẫn nhìn ra nét anh tuấn, rốt cuộc là cậu ấy kém hơn chỗ nào?”

"Dì nhỏ, cháu không thích anh ấy." Nghe Tô Nhiễm Tâm nhắc tới

chuyện này, lông mày Lan Khê nhăn lại, nhỏ giọng giải thích một câu.

"Thích?" Tô Nhiễm Tâm cười trào phúng, đưa tay nắm lấy tay cô,

"Cõi đời này ở đâu ra nhiều thích như vậy? Ban đầu khi mẹ và ba cháu* kết
hôn bất quá cũng mới gặp mặt một lần, sau này không phải luôn luôn rất tốt
sao? Hơn nữa, yêu không thể so với kết hôn, coi như bắt đầu yêu đến chết
đi sống lại, sau khi cưới bị tương dầu mắm muối chuyện lặt vặt thường
ngày thay thế, thói quen lệ thuộc luôn là quá nhiều, nếu nói yêu là gì, cháu
có hiểu hay không?"

*Câu này trong CV ghi là tỷ tỷ và tỷ phu, nhưng chị của Tô Nhiễm

Tâm là mẹ của Lan Khê, dì nói chuyện với cháu về ba mẹ của cháu nên
mình ed đổi thành ba, mẹ của Lan Khê.

Lan Khê im lặng.

Cô tựa vào lưng ghế cùng với Tô Nhiễm Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn

mang theo nét mê man tái nhợt, trong đầu rối loạn, nhất thời tìm không ra
lời gì để phản bác Tô Nhiễm Tâm.

Tô Nhiễm Tâm cười, nụ cười hơi mập mờ chút: "Vậy nếu cháu không

thích đàn ông trong nước, dì nhỏ có thể giới thiệu cho cháu mấy người
nước ngoài được không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.