"Phòng khách này rất gần phòng ngủ chính, cậu xác định để cho tôi ở
gian phòng này? Buổi tối cậu cẩn thận một chút, đừng làm ồn quá. . . . . ."
"Dì náo (quậy) đủ chưa?" Chợt Mộ Yến Thần lạnh lùng nhỏ giọng
thốt ra một câu.
Lời nói này chỉ có Tô Nhiễm Tâm và anh mới hiểu..
Sắc mặt Tô Nhiễm Tâm tái mét, cười chế giễu: "Tôi náo sao? Rốt cuộc
là tôi náo hay là hai người náo. . . . . ."
"Gần đây áp lực trong lòng em ấy khá lớn, đừng có dùng chuyện này
lặp lại kích thích em ấy cũng đừng đụng vào ranh giới cuối cùng của tôi . . .
Nếu không đừng trách tôi không khách khí." Anh lạnh lùng buông ra một
câu.
Nét mặt Tô Nhiễm Tâm chợt thay đổi nhanh, "Mộ Yến Thần, cậu dám
uy hiếp tôi? !"
Tốt xấu gì thân phận của bà cũng là trưởng bối, anh ta lại dám dùng
lời lẽ như thế nói với bà? !
Ôm chăn bông tiến vào Lan Khê chợt ngẩn ra, thấy kiếm bạt nỗ trương
( không khí căng thẳng) giữa hai người nhất thời cảm thấy kinh ngạc, nhẹ
giọng hỏi: "Hai người có chuyện gì?"
"Không có gì." Ánh mắt sâu thẳm của Mộ Yến Thần gắt gao nhìn
chằm chằm Tô Nhiễm Tâm, lạnh nhạt tiếp lời, "Dì nhỏ cũng mệt mỏi rồi,
thu dọn xong trước hết để cho dì nghỉ ngơi một chút, anh đến phòng khách
chờ em."
Lan Khê gật đầu, nghiêng người nhường chỗ để anh bước ra ngoài.