Dường như làm thế mới có thể đem những bất lực và dễ bị tổn thương
trong lòng giải phóng ra ngoài.
Sức lực cô không lớn, anh bị cô cắn nhưng cảm giác không những
không đau ngược lại trong lòng càng ngứa ngáy, ánh mắt sâu thẳm của Mộ
Yến Thần khẽ thay đổi, giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô áp sát vào
thân mình, hận không được cô cắn sâu hơn, mạnh hơn một chút, vậy mới
có thể dập tắt niềm đam mê đột nhiên dấy lên cuồn cuộn trong thân thể của
anh.
Nhưng anh hiểu rõ nỗi đau khổ trong lòng cô.
Sự có mặt của Tô Nhiễm Tâm, xác thực đã dồn đến ranh giới cuối
cùng của anh, nếu tiếp tục ép nữa, anh sợ rằng mình không cần biết rõ chân
tướng từ trong miệng bà, mà sẽ nói thẳng cho Lan Khê biết bọn họ không
phải là anh em thực sự.
Nhưng mà dùng loại thống khổ này để thay thế một loại thống khổ
khác, đến cùng có phải chuyện tốt hay không?
Mộ Yến Thần chỉ cảm thấy lửa giận bên trong ngực trái từ từ dâng lên,
nhưng không nói gì.
"Anh cam đoan với em, " anh che ở bên tai cô nhẹ giọng nói, "Rất
nhanh sẽ không khó chịu nữa."
Rất nhanh.
Lan Khê cắn mạnh hơn chút nữa, cảm nhận được anh ôm mình chặt
hơn. Đau khổ và yêu thương kịch liệt đan xen nhau, như ngọn lửa đốt cháy
hai người đang âu yếm nhau, triền miên càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Cách một cánh cửa sổ hơi mở, Tô Nhiễm Tâm nhìn chăm chú hình
ảnh hai người ôm nhau thật chặt phản chiếu trên cửa sổ, trong lòng run sợ