HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1715

Tôi không muốn nói, tôi không muốn đem vết thương chị tôi đã dấu diếm
mười mấy năm đào lên lần nữa, là cậu ép tôi, là các người ép tôi đấy! !"

Tô Nhiễm Tâm hơi kích động, cà phê trong ly bắn tung tóe ra ngoài.

Bà cố gắng đè ép tâm tình, nghĩ đến đứa bé trong bụng Lan Khê trong

bụng có liên hệ với người đàn ông này, trong đầu chỉ hiện ra hai chữ "làm
bậy".

“Chị của dì là tiểu thư khuê các, sao lại dễ dàng có cảm tình với người

đàn ông khác ngoài hôn nhân? Điểm này bà ấy không nói với dì sao?"
Nhướng cặp mắt lạnh bạc lên, anh lạnh giọng hỏi, đáy mắt lắng đọng xót
thương nặng nề.

Tô Nhiễm Tâm cười lạnh tự giễu, lắc đầu nói: "Tôi không biết, có một

lần tôi hỏi, chị nói với tôi, chị yêu. Chị cứ khăng khăng. . . . . . Hừ, một
mực yêu người đàn ông kia."

Nụ cười cay đắng mà lạnh lẽo dần nở ra trên khóe môi tuấn dật của

Mộ Yến Thần.

Mị hoặc chớp lóe rồi mất, giống như ánh sao sáng chói khó nắm bắt,

ngón tay dài của Mộ Yến Thần nắm lại, môi mỏng nhẹ giọng nhấn rõ từng
chữ: ". . . . . . Vậy được rồi. Tô Nhiễm Tâm, nếu dì có thể tha thứ cho chị
của dì không kềm lòng mà vượt ra ngoài hôn nhân, thì tại sao, không thể dễ
dàng tha thứ cho chuyện tôi yêu em ấy? Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải
bị tách ra, thành toàn cho những sắp đặt của dì?"

Trong ánh mắt thâm thúy thoáng hiện lên một tia đỏ tươi, anh thu hồi

ánh mắt, lạnh lùng đứng dậy.

Tô Nhiễm Tâm kinh hãi rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.