HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1750

nào đó vậy.

"Kiều Khải Dương..." Đôi mắt của Lan Khê đã ươn ướt, cô run giọng

hỏi anh, "Mấy ngày nay anh thế nào rồi? Tôi cũng có chuyện cho nên mới
không thể liên hệ được với anh, anh... Sao anh lại biết tôi cũng vừa xuất
viện?"

Đối phương lặng im, hình như là đang cười yếu ớt. Kiều Khải Dương

chuyển để tài nói chuyện trong điện thoại di động: "Tôi muốn nói với em
một tiếng trước khi trở về thành phố A ... tôi và mẹ tôi về cùng với nhau...
chờ khi tòa án gọi, bà ấy cũng sẽ toàn quyền đại diện thay cho tôi... chắc tôi
cũng sẽ không thể trở về đây nữa. Mấy ngày qua tôi không sao, nhưng mà
mẹ tôi giống như người theo dõi tôi vậy, dường như đi theo suốt ngày, lại
còn không cho phép tôi được liên hệ với em... Tôi cũng không có cách nào,
hiện giờ chúng tôi đang ở sân bay, bà ấy đi toilet nên tôi mới vụng trộm gọi
cuộc điện thoại này cho em được..."

"Lan Khê, tôi không sao đâu, quả thật chỉ cần qua một thời gian ngắn

thôi là tay tôi sẽ có thể trở lại khỏe mạnh... Cũng không có vấn đề gì đâu,
cuộc sống sau này khẳng định sẽ không có chuyện gì hết, em không cần
thiết phải tạo áp lực ình. Còn nữa... Tôi sẽ không làm phiền em nữa, em
phải hạnh phúc đấy, biết không?"

Lan Khê có chút nghẹn ngào, không nói được thành lời.

Kiều Khải Dương cười cười: "Bà ấy ra rồi , tôi cúp điện thoại đây, sau

này chúng ta cũng ít được liên hệ, phỏng chừng có chết mẹ tôi cũng không
cho phép tôi được liên hệ với em nữa rồi. Nhưng nếu như... tôi gặp được
một người con gái cũng khiến tôi động lòng y như em, nhất định tôi sẽ gọi
điện thoại báo cho em biết, được không?"

"... Anh thuận buồm xuôi gió." Cô chỉ khàn khàn nhẹ nhàng nói ra

được mấy chữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.