HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1751

"Được rồi!" Kiều Khải Dương giương mắt lên nhìn, thấy Tống Mẫn

Tuệ đi tới vừa định lên tiếng muốn trách mắng, trong nháy mắt liền cúp
luôn điện thoại di động, mở ra vẻ mặt có chút tái nhợt, biểu hiện sự yếu ớt,
trên khuôn mặt tuấn tú của anh ý cười từ từ tăng thêm.

Một tay ôm lấy bả vai mẹ mình, anh cúi đầu bắt đầu nhẹ giọng an ủi.

Chính là tâm không theo miệng. Anh chợt nhớ tới ngày đó... Ngày đó

nghe nói là dì nhỏ của Lan Khê, đại diện cho cô đến thăm anh, mới hàn
huyên cùng anh được vài câu cũng đã gây ẹ anh một chút bài xích lẫn xem
thường. Bởi vì trước khi đi người phụ nữ ấy chỉ nói một câu với anh... Bà ta
nói, Lan Khê đã mang thai, đứa nhỏ này bọn họ dự định giữ lại... Cậu hãy
chú ý dưỡng thương cho tốt đi, thật xin lỗi!

Bà ta nói thật xin lỗi?

Dưỡng thương, nếu như có thể chỉ là dưỡng thương tốt, thì cũng có

thể. Nhưng vết thương tình cảm thì không biết đến khi nào mới có thể tốt
đây?

Có phải cũng giống như tay trái của anh, cho dù có tốt lắm, nhưng ở

trong xương cốt vẫn còn giữ lại sẹo, thời khắc nhắc nhở anh cầm không
nổi, mà cũng không thể buông xuống được!!!

Thời gian kéo dài mãi, kéo dài mãi qua một đoạn năm tháng, tạm thời

anh cũng không biết, sẽ phải trôi qua như thế nào đây!!!.

Chỉ có điều anh cũng không hề hối hận vì đã gặp được cô, cũng như

chưa từng bao giờ anh hối hận việc mình bị thương vì đã đỡ cho cô ngày
hôm ấy.

...

Xe chậm rãi chạy đến cổng lớn nhà họ Mộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.