năm trước hai người không chỉ là tình cờ gặp gỡ, hai người còn có một
người con gái, cô ấy hiện ở tại Trung quốc, tên cô ấy là Mộ Lan Khê."
Phó Ngôn Bác cảm thấy muốn phát điên rồi.
Toàn thân, tâm trí đều lơ lửng như ở trong không trung, sau một hồi
lâu ông mới phản ứng kịp Mộ Yến Thần đang nói cái gì. Ông đứng dậy,
cứng đờ bước đi từ từ ra phía ngoài, sau hai bước dừng lại, tái mặt xoay
người, trầm tĩnh nói: "Mộ tiên sinh, phu nhân và con trai của tôi sắp trở lại,
nếu như cậu không còn gì để nói, không ngại có thể ở lại chỗ này chúng ta
cùng nhau nói chuyện phiếm uống trà, nếu như cậu có chuyện cần phải
làm, đại khái có thể thừa dịp vợ con tôi chưa quay trở lại chúng ta có thể
bàn bạc. . . "
Phó Ngôn Bác đi tới, trong con ngươi trầm tĩnh như nước: "Cậu muốn
bao nhiêu tiền?"
Hai hàng lông mày Mộ Yến Thần nhảy lên! !
Trong con ngươi khí lạnh và sương giá trong nháy mắt ngưng kết lại,
một tay anh đỡ lấy đầu, ánh mắt trong suốt chậm chạp nhìn chăm chú vào
mặt Phó Ngôn Bác: "Ông nói gì?"
Phó Ngôn Bác hơi nở nụ cười, hai tay mở ra nói: "Trang viên của tôi
tuy nói là mua từ mấy năm trước, nhưng ở Luân Đôn cũng là trang viên xa
hoa đứng nhất đứng nhì, tôi đưa cho cậu. Cậu còn muốn gì khác nữa?"
Sắc mặt Mộ Yến Thần tái nhợt, ngón tay cong lên khớp xương kêu rắc
rắc.
"Tiền bạc, địa vị, hoặc là cậu muốn có một chỗ đứng trong hoàng tộc
tôi đều có thể thỏa mãn, ở Luân Đôn (thành phố thuộc tỉnh Ontario của
Canada không phải London thủ đô của nước Anh) hay ở Anh quốc, tôi
cũng có một chút ít năng lực, cậu hãy suy tính một chút đi! !" Phó Ngôn