HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1831

Bác hơi kích động, nỗ lực nắm chặt nắm tay không để cho mình phải kích
động, "Trước khi cậu tới đây, chắc đã điều tra qua gia đình của tôi, tất nhiên
tôi không nghĩ phải mất đi tất cả những thứ trước mắt, cậu có điều kiện gì
cứ việc nói thẳng ra."

Ánh mắt Mộ Yến Thần đã hoàn toàn lạnh như băng.

Khóe miệng đẩy ra nụ cười giễu cợt, một loại cười lạnh, anh bắt đầu

cảm thấy lúc trước Tô Nhiễm Tâm nói cũng không sai, anh thật sự không
nên có ý nghĩ kỳ lạ cho rằng chạy đến Luân Đôn liền có thể thay đổi cái gì,
tình huống này anh đã sớm nghĩ tới, nhưng anh vẫn muốn hỏi một câu. . .

“Ông không muốn biết dù là một chút, cuộc sống hiện tại của con gái

ông trôi qua như thế nào? Cô ấy ở Trung quốc, trên người lại có thân thế bí
mật như vậy, một khi bị người bới móc ra cô ấy sẽ sống sao đây?" Ngón tay
thon dài vuốt nhẹ trên môi mỏng, anh cười yếu ớt, "Phó tiên sinh, vợ con
song toàn cảm giác như thế nào? Có thật là ông không sai không? Có một
người phụ nữ vì để cho cuộc đời của ông trôi qua an ổn hạnh phúc, tự mình
gánh chịu mọi hậu quả, hai mươi năm qua, cũng không đổi được một câu
thăm hỏi, một câu quan tâm của ngài?"

Toàn thân Phó Ngôn Bác cứng ngắc tại chỗ, nét mặt trắng bệch như

sáp.

Cửa chính trang viên bị đẩy ra kêu “ken két”, khí lạnh ùa vào dường

như có thể đông cứng người ta, bóng của các cột trụ hành lang hiển thị
thành một hàng, một bóng dáng ưu nhã cao quý chậm rãi bước lên bậc
thang, bên cạnh là một người con trai vận trang phục quý tộc, sắc mặt anh
ta lạnh như băng trầm tĩnh, cũng đi theo vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.