HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1838

Phó Ngôn Bác đang ngắm nghía quả óc chó trong tay, chợt nắm chặt

lại phát ra tiếng lách cách, tay khẽ run.

Hồi lâu ông ta mới nói: "Mộ tiên sinh, tôi nói một lần cuối cùng, tôi

không biết người phụ nữ họ Tô mà ngài nói ra đó là ai, ngoại trừ Kerr,
ngoài ra tôi cũng không có con gái... Nhiều năm đã trôi qua như thế, đến cả
một lần liên lạc giữa hai chúng tôi cũng không hề có, đứa con kia nói
không chừng có khi là của một người đàn ông nào đó... Ngài thử nói
xem...?"

Sắc mặt Mộ Yến Thần tái nhợt.

Gật đầu một cái, dường như anh định xoay người rời đi, Phó Ngôn

Bác cau mày, ông ta còn chưa nghe được đáp án từ trong miệng anh, định
đuổi theo thì sau đó chỉ cảm thấy một trận gió lạnh ập tới, bóng người to
lớn cao ngất trước mặt đột nhiên xoay lại, "Bụp!" một tiếng, một quả đấm
hung dữ đã nện vào cằm của ông ta! !

". . ." Gương mặt Phó Ngôn Bác bị thương nặng, ông ta bụm mặt lui

về phía sau mấy bước lảo đảo ngã ở bên cạnh xe ngựa! Nước bùn bắn tung
tóe lên trên quần áo, sự đau nhức khiến ông ta che miệng run rẩy không
phát ra được tiếng nào.

"Lan Khê không phải một thứ đồ gì đó, không phải là người để cho

nhà các người, bất cứ ai không muốn thì sẽ ném cho người đàn ông nào đó.
. . Một người phụ nữ đã từng yêu ông, thế mà trong mắt ông bà ấy lại có thể
hèn hạ đến như vậy hay sao? Ông thật đê tiện, ngay cả con gái ruột thịt của
mình ông cũng nhục mạ như vậy sao?"

Anh xoay người lại, vừa chậm rãi nói hết câu.

Phó Ngôn Bác nằm rạp trên mặt đất, hai cánh tay run rẩy, nhưng vẫn

duy trì tư thế cao quý ưu nhã như cũ. Ông ta bò dậy từ trên mặt cỏ tràn đầy
nước bùn, lau khóe miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.