Mãnh lực lại tăng lên, kéo cả người Lan Khê đổ nhào vào ngực anh.
Mùi rượu nồng đậm bao lấy bốn phía xung quanh, cô theo bản năng dùng
hai tay đẩy mạnh vòm ngực anh. Hai tay Mộ Yến Thần túm chặt lấy vòng
eo nhỏ nhắn của cô, đẩy cô dựa vào lưng ghế, mặt cúi sát vào cô, nắm chiếc
cằm bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, cất giọng nhẹ nhàng, nhấn mạnh từng
câu chữ: "Mộ Lan Khê, em bị mù hả? Không thấy được anh đối với em như
thế nào sao? Không biết rằng anh vẫn đang chờ đợi em sao"
Tiếng nói khàn khàn gay gắt, nếu nhìn kĩ sẽ thấy con ngươi trong mắt
anh hiện lên những tia máu hồng đau đớn, nhức nhối.
Cả người Lan Khê bị chấn động mạnh, không thể nào phản ứng lại
Cằm bị nắm đau quá, anh muốn làm cô bể xương luôn sao? Khuôn
mặt cô thấm đầy những lớp mổ hôi cùng những giọt nước mắt đang thi
nhau rơi xuống: "Anh hai đừng như vậy, anh buông em ra trước đi. . . . . ."
"Kích thích anh vui lắm hả?" Mộ Yến Thần tiếp tục nhìn chằm chằm
cô, nói, "Em cho rằng anh ngốc đến mức không nhìn thấy những hành động
đầy chất kịch rẻ tiền của em. Cho rằng những trò mèo vớ vẫn ấy sẽ làm anh
tự biết khó mà lùi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt bị kích đỏ lên! Sự khó chịu đánh
tới, Lan Khê muốn thoát khỏi sự giam cầm mạnh mẽ của anh: "Em thật
không hiểu anh nói nhảm gì nữa."
Thấy cô giãy giụa, mắt Mộ yến Thần càng sắc lạnh hơn, hai tay ôm
lấy hông cô kéo mạnh xuống khiến cả người cô ngã ngửa ra ghế. Anh
nhanh chóng nghiêng người đè phía trên cô như một con dã thú canh chừng
gắt gao con mồi, tay ấn đầu cô, nói: "Có thật nghe không hiểu? Cũng không
sao, vậy để anh nhắc lại. . . . . . Lan Khê, anh thích em, không phải với
cương vị là một người anh trai mà là đứng trên lập trường của một người
đàn ông."