HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 187

Những giọt nước mắt cố chấp của cô hòa tan sự lạnh giá trong lòng

anh.

". . . . . . Em không muốn?" Anh vuốt ve mặt cô, con ngươi đen ánh

lên sự nghiêm nghị như gấp gáp xác nhận suy nghĩ trong lòng cô.

"Không muốn anh , vậy em muốn ai quan tâm, chiều chuộng em?"

Môi mỏng nhẹ nhàng buông lơi từng chữ.

"Tôi người nào cũng không muốn! !"

Khuôn mặt cô như muốn cháy sạch, như muốn nổ tung ra, cô bực bội

hét lớn với anh.

Chóp mũi đỏ lên chua xót, nước mắt sắp không khống chế nổi rồi. Lan

Khê giờ chỉ mong cô đang mơ một cơn ác mộng, sáng mai tỉnh mộng sẽ
không có những lời “đại nghịch bất đạo” của anh hai. Cô cố gắng chống
thân thể lên, nghẹn ngào nói với anh: "Tôi muốn đi ngủ, tôi rất mệt. . . . . ."

Những điều này nhất định là giả.

Nụ hôn kia là giả , sự đau đớn hiện giờ trên cổ tay cũng là giả.

Ngày mai tỉnh lại thì chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Mộ Yến Thần lại lần nữa khống chế thân thể cô. Khi cả người cô đều

chìm trong hoang mang, sợ hãi thì anh cúi đầu, tay nhẹ nhàng vuốt ve
những sợi tóc mai trên trán cô: "Em nói rất đúng , Lan Khê. . . . . . Anh là
kẻ đã trưởng thành, anh so với em phải càng hiểu chuyện hơn nhiều”.

"Nhưng nếu như việc gì cũng dùng đầu óc lí trí để hiểu thì có còn gọi

là yêu – một tình cảm xuất phát từ trái tim?”.

Cô nghẹn ngào quay mặt đi hướng khác, anh cố chấp đuổi theo, mùi

rượu từ hơi thở của anh hòa quyện cùng hơi thở dính đầy sự chua xót trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.