Kỷ Diêu lắc đầu, ngồi xuống mép giường nhìn cô.
Điện thoại vang lên mấy tiếng sau đó thì kết nối.
"A lô?" Một giọng nói khàn khàn trầm tĩnh từ đầu dây bên kia truyền
đến.
Nhất thời Lan Khê không thốt ra được tiếng nào, bởi vì cô nghe tiếng
nói đầu bên kia không phải là giọng nói của Mộ Yến Thần.
"Mộ tiểu thư?" William cau mày khẽ kêu lên.
Bấy giờ Lan Khê mới phản ứng kịp: ". . . . . . Là tôi. Anh là William?
Tối hôm qua tôi đang nói chuyện điện thoại với anh ấy, nhưng đột nhiên. . .
. . ."
"Cô muốn tìm Tổng giám đốc Mộ bây giờ sao?" William cắt ngang lời
cô.
"Tôi. . . . . ." Nét mặt Lan Khê đỏ lên, "Hiện tại anh ấy có rảnh
không?"
"Chiều hôm qua khi Mộ tiên sinh đi qua khu vực náo nhiệt, gặp phải
một tên côn đồ làm loạn, xảy ra chút chuyện, cũng may chỉ đi ngang qua,
anh ấy sợ cô lo lắng nên mới tắt điện thoại, bây giờ đang cùng đại biểu phía
Luân Đôn họp . . ." William nói dối cô, ánh mắt lo âu nhìn về phía phòng
bệnh một chút, "Sợ rằng rất trễ anh ấy mới có thể gọi lại."
Tên côn đồ? Làm loạn?
Lan Khê nghe mà không hiểu gì cả, nhưng theo bản năng biết rằng Mộ
Yến Thần không việc gì.
"Thế nhưng tối hôm qua khi tôi gọi lại, có người bắt máy, nghe giọng
nói dường như là một ngưới đàn ông trung niên, ông ấy nói chuyện với tôi,