HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1884

Mãi lâu sau, một bóng người ẩn núp từ phía sau mộ bia đi ra.

Sắc mặt Mạc Như Khanh tái nhợt không còn giọt máu, vừa rồi bà sợ

mình đã nghe lầm, cũng sợ tin tức kia là giả. Bà bước nhanh tới nơi mà vừa
rồi Tô Nhiễm Tâm đã từng đứng ngây ngốc ở đó, quả nhiên bà thấy thổi
tung cánh hoa cúc vàng tươi, bà...không hề nghe lầm!

Bàn tay bà run rẩy buông lỏng ra, bông cúc đã bị làn gió lạnh lẽo thổi

bay tứ tán. Mạc Như Khanh cảm thấy nơi đỉnh đầu mình như có một cánh
cửa sổ được mở ra, tất cả ánh sáng đều chiếu rọi vào đó.

... Lan Khê không phải là con gái của nhà họ Mộ.

... Tô Nhiễm Nguyệt ngoại tình... Cô ta ngoại tình với một người đàn

ông nào đó ở Luân Đôn sinh ra Lan Khê.

A. . .

Ha ha ha. . .

Mạc Như Khanh đứng ở giữa luồng gió lạnh cười đầy châm biếm. Bà

cảm thấy chuyện đời thật khó mà liệu trước được, đang lúc bà cảm thấy sự
tuyệt vọng đang tràn trong ngập đầu, vậy mà tất cả đều đã xoay chuyển,
người phụ nữ mà lúc nào trong miệng, trong lòng, trong trí nhớ của Mộ
Minh Thăng cũng luôn ôn nhu hiền dịu, đức hạnh kia, hóa ra cũng chỉ là
một con đàn bà vô sỉ “ hồng hạnh vượt tường” (ngoại tình) mà thôi! !

Tô Nhiễm Nguyệt, lần này cô còn gì để nói nữa đây?

Cô còn có tư cách gì mà dám đối chọi với tôi đây? ! !

Minh Thăng, ông hãy nhìn kỹ lại một chút đi, trên thế giới này ai mới

thật sự là người trung trinh có một không hai với ông trong cuộc đời này?
Tại sao ông lại có thể đối xử với tôi như vậy chứ? !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.