HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1893

Cô vừa ói vừa xoa vị trí dạ dày, cảm giác như đất trời muốn đảo lộn khiến
cô ghê tởm phát khóc lên được. Bên cạnh cô còn có rất nhiều người, nhưng
cụ thể là ai thì cô cũng không rõ ràng lắm, mà chỉ biết trong lòng cô rất đau
xót, rất chua chát.

"Tiểu thư, cô không có sao chứ. . ."

"Có phải là vấn đề do ăn các món ăn kia không vậy? Chẳng phải là tôi

đã bảo cô phải rửa các đồ nấu ăn cho sạch sẽ rồi sao? !"

"Thực sự là chúng tôi cũng đã rửa rất cẩn thận rồi, từ trước tới giờ các

món ăn trong nhà này, chưa từng bao giờ xảy ra vấn đề gì..."

"Được rồi không nói nữa, tiểu thư cô thấy thế nào rồi? Rất khó chịu có

phải không. . ."

". . . Sao tôi lại nhìn thấy giống như nôn nghén ấy. . ." Một giọng nói

nho nhỏ vang lên không đúng lúc.

Sắc mặt của dì Tôn - "Tay đầu bếp cừ khôi" nhất thời kéo tay, lôi

người giúp việc đó ra, quát lớn: "Cô nói vớ vẩn gì đó hả! ! Mau trở lại nói
với lão gia đi, nói có thể là do đồ ăn không thích hợp, bị đầy bụng hoặc là
cái gì khác... tiếp đó mang kiểm tra lại tất cả các món ăn một chút xem, có
phải là do món ăn có vấn đề hay không!"

Mấy người lại tản ra.

Ánh mắt dì Tôn hơi lóe lên, giúp cô vuốt vuốt nơi lưng, nhẹ nhàng

hỏi: "Tiểu thư, rốt cuộc cô có chỗ nào không thoải mái không? Trước kia
cũng vậy phải không? Cô... chu kỳ của cô gần đây có chính xác không?"

Lan Khê ngẩng đầu lên, súc miệng thêm vài hớp, trên khuôn mặt nhỏ

nhắn trắng nõn còn đọng lại mấy giọt nước trong suốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.