HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1892

Một giọng nói lạnh như băng cắt ngang, không cho phép ông ta được

chất vấn thêm, dù chỉ là nửa câu ...

***

Ở trên bàn ăn, lần thứ ba Lan Khê cảm giác thấy buồn nôn.

Người giúp việc vừa bưng món móng giò hầm cách thủy nóng hổi đầy

dầu mỡ lên, Lan Khê vừa mới rồi còn vui đùa ầm ĩ với cha xong, ngay lập
tức sắc mặt thoáng biến đổi. Đôi tay đang quấn ở trên cổ tay của cha mình
lập tức buông ra luôn, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi.

Hôm nay thím Trương không có ở đây, món ăn trong phòng bếp cũng

do một người mới tới ra tay thể hiện.

Mộ Minh Thăng cười ha hả lấy đũa gắp thức ăn vào trong chén chén

cơm của cô: "Con nếm thử một chút, người đầu bếp này là cha đã mang từ
chỗ của ông nội con về đấy. Hồi còn trẻ, khi ba rời khỏi quân ngũ trở về,
còn ở trong nhà tổ, rất thích ăn món ăn mà bà ấy làm...

". . . !" Lan Khê đột nhiên bụm miệng, sắc mặt khá khó coi đẩy bàn ra,

lảo đảo địa chạy về phía phòng vệ sinh.

Đầu bếp mới vừa bưng chén đĩa đi lên bị dọa sợ đến mức nhất thời

thất sắc, đánh rơi hai cái muỗng, hoảng hốt kêu lên: "Tiểu thư! !"

Lan Khê đã không nhịn được nữa.

Hai lần trước món ăn cũng có chút dầu mỡ, cô còn có thể từ từ nhịn

được một chút, nhưng đồ ăn mang ra bàn cơm lần này quả thực đã đến mức
cực hạn của cô.

Chỉ một tiếng "nôn" mà thôi, nhưng quả thật nói là cô phun ra thì đúng

hơn. Cô khom lưng laị gập cả người mà nôn ra đến không còn sót thứ gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.