Kết quả cuối cùng... RCP trùng khớp đến gần 100%. Bọn họ là cha
con ruột thịt.
"Bộp!" Một tiếng động nhỏ vang lên. Tập tài liệu rơi xuống mặt bàn.
Lan Khê giống như vừa bị một cơn sóng thần trào qua nhấn chìm,
trong đầu chỉ thấy tiếng ông ông vang lên. Cô không dám tin vào tất cả
những gì mình vừa mới nhìn thấy. Cổ họng nhất thời bị nghẹn lại, thật lâu
cũng không phát ra được tiếng nói nào.
"... Anh ấy không hề nói với tôi điều này." Rất lâu sau, rốt cục cô mới
khàn khàn giọng phun ra một câu như vậy.
Mạc Như Khanh nhìn cô chằm chằm một hồi, cũng rốt cuộc bà cũng
đã hiểu rõ.
Hiểu Mộ Yến Thần đã giải thích với cô như thế nào, hiểu vì sao cô lại
kiên định đối với chuyện này như thế.
"Anh ấy nói với tôi anh ấy không phải là cốt nhục của nhà họ Mộ...
Anh ấy nói, hai chúng tôi có thể ở chung một chỗ... " Lan Khê khàn giọng
nói xong, tay nắm bản báo cáo thật chặt, nói một câu sau cùng: "Anh trai sẽ
không gạt tôi."
Mạc Như Khanh không nhịn được bật lên một tiếng cười lạnh lùng!
Đằng sau nụ cười lạnh lùng đó, trong con ngươi bà mang đậm một vẻ
lạnh lẽo và khát máu. Bà khôi phục lại vẻ tao nhã lạnh như băng chậm rãi
nói: "Cô cho cô là ai đây? Nó sẽ không lừa cô sao? Trong mười năm ở Los
Angeles nó có biết bao nhiêu tiểu thư con nhà danh môn quý tộc bất chấp
gian nguy muốn được gả cho nó cô có biết không? Cô muốn gả cho nó với
bối cảnh gia thế của cô thế nào đây? Tới nhà chúng tôi được coi là tư cách
gì. . . Lan Khê, cô hãy đi đến nghĩa trang nhà họ Mộ ở khu nhà tổ, moi thi
thể của Tô Nhiễm Nguyệt lên mà hỏi một chút, hỏi cô ta xem người đàn