HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1933

nhớ sâu ở trong tròng mắt đen linh động đó phải chăng hình như anh đã che
giấu quá nhiều điều gì đó mà cô nhìn cũng không ra.

Vậy rốt cuộc cô là ai?

"Tôi không tin bà..." Lan Khê ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp bị nước mắt

thấm ướt, hốc mắt phiếm hồng: "Tôi không tin bà, bà đã làm nhiều chuyện
xấu như vậy, bà hận đến không chừa thủ đoạn nào chỉ vì muốn chia rẽ hai
chúng tôi, bà hận mẹ tôi tận xương ... tôi sẽ về nhà để hỏi lại ba ba cho rõ
ràng, Mạc Như Khanh, bà không đuổi được tôi đâu."

Mạc Như Khanh âm u lạnh lùng, ngồi dựa trở lại chỗ ngồi, khẽ cười

vẻ tao nhã, giọng nói giống như ngâm thuốc độc: "Cũng được, cô đi đi...
Chẳng qua Mộ Lan Khê, cho dù là tôi nghĩ muốn cô cút ra khỏi nhà họ Mộ,
rời khỏi Yến Thần, nhưng không cần tôi đuổi đâu. Tôi sẽ làm cho người
cha yêu quý nhất của cô biết rõ chuyện này, sau đó tự tay ông ta sẽ đuổi cô,
đứa con nghiệt chủng ấy ra khỏi nhà."

Mấy chữ cuối cùng lọt vào trong lỗ tai Lan Khê giống như là một lưỡi

dao sắc bén hung hăng đâm vào trái tim cô! !

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch ra. Cô nhanh chóng đứng dậy,

trong nháy mắt dòng nước mắt nóng bỏng đầy hoảng loạn rơi xuống. Cô
thu thập đồ đạc của mình cố sức đi ra ngoài, cả người thần hồn điên đảo.
Khi cô đẩy cửa kính ra trận gió lạnh ập tới, trong nháy mắt cô cảm nhận
thấy rất rõ ràng nơi bụng của mình co rút lại đau đớn!

Tay ôm lấy bụng, che chắn thật chặt.

Lan Khê chạy đến lối đi bộ điên cuồng ngăn xe lại chạy về nhà. Trong

lòng cô an ủi cục cưng còn chưa thành hình trong bụng mình, hết thảy
chuyện này đều không phải là sự thật, không phải là sự thật, tất cả đây chỉ
là một giấc mộng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.