HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1949

Anh ta như La Sát dưới địa ngục lạnh lùng đến gần, nhặt cục đá ven

đường lên quay đầu đột nhiên nện mạnh vào cửa kính của xe! "Ah . .. !"
Phía trong xe một tiếng thét chói tai vang lên, kèm theo tiếng thủy tinh vỡ
vụn, một cánh tay đàn ông đưa vào túm lấy cánh tay Lan Khê, rồi dùng lực
kéo ra ngoài! Nhất thời Lan Khê hoảng kinh cô hét to không dứt.

Thủy tinh sắc như dao, cắt xuyên qua cả áo cô, trên cánh tay có vết

máu dài gần 20 cm, bàn tay nhất thời cũng đầm đìa máu tươi, cô run rẩy
nhếch nhác nằm ở trước xe.

Phó Minh Lãng lạnh lùng kềm chắc cô, một cái tay khác tiến vào mở

cửa xe ra.

Anh ta khẽ buông tay, Lan Khê ngã xuống ghế ngồi .

Trong chỗ ngồi, đầy vết máu loang lổ.

"Bây giờ đàng hoàng lại được chưa?" Phó Minh Lãng thò người vào

bàn tay siết chặt cằm của cô, nhìn cô bởi vì đau nhức mà cả người run rẩy,
khuôn mặt nhỏ nhắn dáng vẻ run rẩy không thốt nên lời , hài lòng nghiến
răng nói, "Không cho cô nếm thử một chút đau đớn nên cô muốn trốn phải
không? Hay cô cảm thấy tôi là người lương thiện cướp tiền, cướp sắc,
không cướp mạng hả? Bây giờ cô nhìn đi, xem tôi muốn làm gì?”

Nói xong anh ta lạnh lùng buông cô ra, đứng dậy đi ra ngoài.

Lan Khê nhắm mắt lại tựa vào chỗ ngồi, đầu óc tràn đầy sợ hãi, đôi

môi xinh đẹp đau đến không tái nhợt không còn chút máu, cảm giác giống
như mấy năm trước bị bắt cóc sau đó suýt nữa bị cường bạo trổi dậy lần
nữa. . . . . .

Nhưng lần này không giống lần trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.