“Đi!"
Lan Khê vươn thẳng người nhìn anh ta chằm chằm, anh ta càng như
vậy, cô ngược lại càng không thấy sợ.
Từ cửa nhỏ phòng đợi đi ra ngoài giống như toàn bộ bước qua một thế
giới mới, ánh sáng chói chang đột ngột chiếu vào mắt, cô giơ tay lên che
bớt ánh sáng, lúc này mới phát hiện bọn họ đi từ cửa sau của khách sạn ra
đã có chiếc xe màu xám tro đang đậu ở đấy.
. . .Đây là bẫy rập do Phó Minh Lãng đã lên kế hoạch chu đáo từ lâu,
hôm nay coi như không cần gạt, anh ta cũng có biện pháp bắt cô từ trong
nhà họ Mộ ra mà không để lại bất cứ dấu vết gì, đưa cô đến Los Angeles.
. .. Cô thế nhưng lại quá đơn thuần.
Anh ta chỉ nói đơn giản mấy câu, anh ta là bạn của Mộ Yến Thần thì
cô không nghi ngờ gì lập tức tin ngay.
Ánh mắt đỏ vằn đầy tơ máu của Phó Minh Lãng nhìn cô, kéo cô vào
trong xe đẩy vào ghế lái phụ, "Ầm!" Âm thanh đóng cửa xe vang lên,
nhưng anh ta vạn vạn không nghĩ tới, mới vừa đóng cửa lại trong nháy mắt
Lan Khê đã bật người lên, không màng trên trán có một tia máu rất nhỏ từ
từ chảy ra, đầu ngón tay tìm chính xác ổ khóa xe, cô nhấn nút khóa cửa xe
lại, mở công tắc khởi động xe mấy cái liền, ánh mắt Lan Khê kịch liệt rung
động, chỉ hy vọng khởi động được xe bằng tốc độ nhanh nhất ! !
Phó Minh Lãng đứng ngoài xe lạnh lùng nheo mắt lại . . .
Hừm. . . . . .
Thật là thông minh. . . . . .