"Nè ——" Mạc Như Khanh đột nhiên có chút nóng nảy, "Yến Thần,
con đi đâu vậy?"
"Mẹ ăn trước đi, không cần chờ con."
Anh lên phòng Lan Khê, vừa định gõ cử thì bên trong Mộ Minh Thăng
đã đạp mạnh cánh cửa ra, hầm hầm tức giận. Anh gật đầu chào ông, không
nghe thấy những lời nói của ông với mình, mắt chỉ lo tập trung vào khe hở
phía sau cánh cửa phòng.
Tầng lầu hành lang khôi phục lại sự an tĩnh sau khi Mộ Minh Thăng
rời đi.
Mộ Yến Thần chậm rãi đi tới, chỉ thấy trên mặt đất lấp lánh những ánh
sáng nhỏ vụn, nhìn kỹ lại là lọ thủy tinh để đựng những ngôi sao giấy mà
nữ sinh thường yêu thích, lọ thủy tinh đã vỡ tan nát.
Con ngươi trầm tĩnh liếc qua một lượt hết căn phòng.
"Ba không cần gọi điện cho chú Lưu đâu, tự con sẽ đi về trường, chắc
chắn không gây phiền toái cho mọi người" Lan Khê ôm lấy túi sách, xoay
người lại.
Khi thấy Mộ Yến Thần đang đứng ngoài cửa, chân cô lập tức nặng
như chì.
Khuôn mặt cô trắng bệch, hô hấp cũng yếu đi, tay đang ôm túi sách
run rẩy không ngừng phải lui ra sau vài bước, cô cố gắng khắc chế sự sợ
hãi rồi nâng mắt lạnh nhạt nhìn anh.
Anh đi về phía cô, hôm nay anh mặc bộ quần áo bình thường trong
nhà làm người ta cảm thấy bớt áp lực.