Ánh mắt anh nhu hòa, hai tay chống trên bàn đọc sách phía sau cô,
nhìn cô, môi mỏng nhàn nhạt mở miệng: "Có muốn đi gấp thì trước tiên
cũng phải ăn sáng cho no bụng đã chứ."
Lan Khê lạnh như băng nhìn thẳng vào anh: "Tôi không đói bụng,
không ăn!"
Ánh mắt Mộ Yến Thần dần trở nên căng thẳng, mặt tái nhợt, giọng nói
trầm thấp: "Lan Khê, em có thể thoải mái hành hạ anh. Nhưng ngàn vạn lần
không thể bạc đãi bản thân mình để chống đối với anh – anh sẽ không cho
phép”.
Thân thể mảnh khảnh co giật lên, cô gắt gao cắn môi, dùng hết khí lực
đến xém nữa bật ra máu, cười lạnh một tiếng nói: "Anh hai nói nghe hay
ghê đó. Rõ ràng là anh khi dễ tôi mà qua miệng lưỡi anh lại trở thành tôi
bắt nạt anh."
"Thôi, tôi nên rời đi sớm, để anh khỏi bị kẻ không hiểu chuyện như tôi
hành hạ nữa." Cô mở to đôi mắt long lanh nhìn anh, cố khống chế nước mắt
đang chực trào ra, bước đi ra ngoài.
Sắc mặt Mộ Yến Thần trầm xuống, nhanh chóng bắt được tay cô, kéo
cô trở về.
Cô phản kháng càng bị khống chế gắt hơn. Anh vây cô lại giữa vòm
ngực mình và bàn đọc sách, hai tay ôm trọn gương mặt cô, khàn khàn nói:
"Lan Khê."
"Không cần sợ, cũng không cần kích động. . . . . . Anh đã tỉnh rượu."
Ánh mắt anh lấp lánh, vô cùng thanh tỉnh.