HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 2004

gương mặt, khóe môi của cô. . . . . . Tràn đầy trời đất.

Lan Khê ‘ưm’ một tiếng, đau nhức trên người nhắc cô nhớ đến miệng

vết thương bị nứt ra một chút.

Hàng mi dài ướt nhẹp nước mắt mở ra, run run nhìn anh một chút, trói

chặt cổ của anh khàn giọng nhẹ nhàng nói: "Anh đừng cử động. . . . . . Trên
người anh cũng đầy vết thương, em nhìn thấy. . . . . ."

Một bên tay không bị thương của cô len vào trong áo sơ mi màu đen

của anh, chạm tới trên vai phải của anh rõ ràng đang băng bó đeo băng
quấn chặt xung quanh, còn có phía sau lưng, ngực, toàn bộ đều có vết
thương.

Thậm chí có thể sờ tới bởi vì mới vừa ôm kịch liệt trong khi hôn hít,

vết thương lại toạc ra thấm đầy máu tươi ẩm nóng lần nữa.

Khóe mắt Lan Khê lại ướt đẫm.

Mộ Yến Thần sao lại không thấy, bàn tay giữ chặt gáy cô, trán anh

chạm vào trán cô nói giọng khàn khàn: "Thật xin lỗi, anh về trễ. . . . . .
Trách anh sao?"

Thân hình Lan Khê cứng một chút.

Cô nhìn gương mặt tuấn tú hơi trắng bệch của anh dường như gầy đi

nhiều khiến cho gương mặt của anh góc cạnh lạnh lùng lộ ra rõ ràng, cô
nhớ lại những lời nói trước khi anh đi, trong lòng đột nhiên như bị gai nhọn
đâm vào! !

Tâm trạng đột nhiên vui mừng khôn xiết từ lúc gặp lại rồi được cứu

biến thành một nỗi đau lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.