dàng, đang bình thản rọi vào trên mặt cô. Trong con ngươi dường như ẩn
chứa một sức mạnh có thể phá trời đạp đất, mà lại vô cùng ấm áp
"Sao thế, sao nhìn anh lâu như vậy?" Ánh mắt anh nhìn cô sâu thẳm,
anh đi đến bên cạnh cô đặt hành lý xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đột nhiên đỏ ửng lên, nóng rực.
Trong lúc luống cuống chỉ có thể đưa tay định xách hành lý lên, nhưng
không ngờ lại đụng phải bàn tay dày dặn ấm nóng của anh. Cặp mắt sâu
của Mộ Yến Thần giật giật, đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé hơi giá lạnh
của cô trong lòng bàn tay, rồi tiếp tục cả người cô cũng nằm gọn trong vòng
tay anh. Tay kia của Mộ Yến Thần xách hành lý lên, cùng cô đi về phía
trước.
Lan Khê kinh ngạc, vừa đi vừa nghiêng đầu quan sát nét mặt của anh.
Nhưng ở khoảng cách gần như thế, sự va chạm càng làm cho cho cô mặt đỏ
tới mang tai.
Đây là cái kiểu gì vậy?
Cô lấy mu bàn tay áp sát vào mặt, còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời đã
nghe thấy giọng nói trầm ấm đầy sức cuốn hút vang lên từ trên đỉnh đầu:
"Em bẩm sinh thuộc thể hàn, cho nên mùa đông tay chân đều rất lạnh, tình
trạng này ngoài cách giữ ấm thông thường, về lâu dài phải dùng thuốc bắc
và bồi bổ thêm một số thứ khác nữa mới có thể cải thiện được!" Anh ôm cô
thật chặt trong ngực, cúi đầu nói thật nhỏ: "Sau này chúng ta sẽ từ từ làm."
Trong lòng Lan Khê dấy lên một luồng ấm áp. Nghe hai chữ "chúng
ta" kia trong lòng cô thấy thật thoải mái.
Trước khi xuống máy bay, trong lòng cô thực sự rất thấp thỏm và phân
vân, bây giờ được anh vỗ về an ủi cảm xúc ấy đã vơi đi quá nửa.
Tại cửa đón, dòng người bắt đầu chuyển động.