"Tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy. . . Hu "
Mạc Như Khanh lảo đảo một cái, lui về phía sau nửa bước suýt nữa
ngã nhào xuống, nước mắt run rẩy kịch liệt nặng nề rơi xuống từng giọt.
Đấu bao nhiêu năm...
Thua bấy nhiêu năm.
Khoảng thời gian tốt đẹp nhất của bà đã bị hao mòn hết bởi chờ đợi,
đến khi dung mạo già đi, lại chỉ nhận được sự không ngay thẳng;
Mà Tô Nhiễm Nguyệt, cả đời cô ta lại sáng sủa vô cùng, có người
chồng quan tâm, có con gái ấm lòng. . . Cho dù hiện tại đã chết, vẫn còn
được người chồng yêu quý của mình giúp trọn vẹn chuyện về sau, khiến cô
ta dù ngoại tình sau kết hôn, tội ác ngập trời, cũng vẫn có thể an tâm ngủ
yên dưới đất.
. . . dựa vào cái gì mà cô ta có được tất cả những thứ này?
Mạc Như Khanh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn bóng lưng Mộ Minh
Thăng mang theo hận ý dày đặc. Từ đầu tới cuối ông ta cũng không chịu
nói một câu, chỉ luôn giữ thể diện trước mọi người, không một chút động
đậy.
Mạc Như Khanh chỉ cảm thấy cuộc đời bà từ trước tới nay, bao nhiêu
tình cảm và hy vọng mà bà vẫn khăng khăng gìn giữ đối với ông, trong
nháy mắt đã sụp đổ hoàn toàn .
Trong tro tàn của sự tuyệt vọng, ánh mắt của bà lại bùng cháy lên,
phát ra ánh sáng sắc bén hoà lẫn sự căm giận đầy khát máu. Bà run rẩy cố
đứng vững trên đôi chân, gắt gao nhìn chăm chú vào Mộ Minh Thăng. Bị
kích thích bởi sự xúc động nhất thời, bà chạy về phía trước, giành lấy chiếc
micro trong tay của ông!