HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 214

Cô càng nghĩ lại càng cảm thấy chua xót. Khi tầm mắt anh quay sang,

cô không kịp thu hồi ánh mắt, và cứ thế hai người im lặng nhìn nhau.

"Sao thế em?" Mộ Yến Thần thấy cô lại không để tâm vào bài học,

nhỏ giọng hỏi.

Cố đè nén ngọn lửa rực lên từ tận đáy lòng, mắt cô trầm tĩnh, trong

trẻo như làn nước thu, oa oa kêu lên: "Anh hai. . . . . . Chúng ta quay về như
xưa nha anh?"

Cứ giống như trước kia đi. Khi anh vui thì anh bỏ công ra dạy dỗ cô

vài điều hay lẽ phải, thời điểm anh bực bội thì có thể mặc kệ cô, quát tháo
cô, anh bận rộn thì cứ xem cô như kẻ qua đường cũng không sao.

Mộ Yến Thần lập tức đen mặt, con ngươi trong mắt trở nên bén nhọn,

anh sao lại không hiểu ý muốn của cô.

Một tràng khí lạnh tăm tối nhanh chóng thoát khỏi người anh tản ra

khắp xung quanh, anh mím môi áp chế lửa giận, đứng dậy, mở miệng nói:
"Khát không? anh đi rót cho em ly nước."

Lan Khê đau xót, ngửa đầu: "Anh hai không cần lẫn tránh nữa, em

không muốn tình trạng này cứ tiếp tục xảy ra đâu."

Bóng dáng anh tuấn che đi một tầng khí lạnh, xoay người, anh cười

lạnh: "Không muốn như thế nào? Sao em không trực tiếp nói cho rõ ràng
luôn, cứ thẳng thừng yêu cầu anh buông tha em, tránh xa em ra, anh nói
đúng ý em chứ?"

Mặt cô nhất thời như có một ngọn lửa thiêu rụi qua, cháy đen, trong

lòng chua chát đến cực điểm, chỉ biết ôm lấy đầu gối mình, không thể nào
trả lời anh được.

Gương mặt anh lạnh lùng trở nên nghiêm nghị, vô cùng đáng sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.