HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 2147

biết làm thế nào để đứng lên và tiếp tục sống, mới biết che dấu khiếp sợ của
mình ưỡn thẳng sống lưng không chịu thua như thế nào, một ngày nào đó
bọn họ rơi từ trên cao xuống, thì khi đó bà sẽ leo lên trên cơ thể bọn họ
dẫm xuống! !"

Mộ Minh Thăng hơi kích động khi nói câu này, nước mắt trong khóe

mắt già nua sáng ngời.

"Nhưng mà Như Khanh... Bà không nên như thế..."

"Tính tình bà không nên như thế này... Bà mạnh mẽ, nhưng bà thiện

lương, bà cố chấp, nhưng bà nắm chắc mọi chuyện... Khi bà về nhà họ Mộ,
bà cũng không nói một câu, bà cho rằng đời này rốt cục đã đợi được tôi...
Nhưng trong lòng bà có hận... Bà hận bọn hạ nhân so sánh bà với Nhiễm
Nguyệt, bà thống hận người nhà họ Mộ mắng Yến Thần là dã chủng...
Trong lòng bà tích tụ oán hận không chỗ phát tiết, cho nên bà hận Nhiễm
Nguyệt, hận bà ấy chiếm lấy tôi nhiều năm như vậy..."

Mộ Minh Thăng cố gắng nâng thân trên lên, nắm chặt tay bà mở to hai

mắt nhìn: "Nhưng người mà bà nên hận không phải bà ấy... Như Khanh...
Là tôi có lỗi với bà, là tôi tự đại, còn cảm thấy đón bà về nhà họ Mộ là ban
ân cho bà... Đã nhiều năm, tôi nợ bà một tiếng xin lỗi..."

Nước mắt Mạc Như Khanh rơi không ngừng, lại sợ động tác của ông

quá mạnh ảnh hưởng đến miệng vết thương, bà khẩn trương giữ lại thân
hình ông không cho ông đứng lên: "Tôi biết... Tôi nghe thấy rồi, ông đừng
kích động..."

Mộ Minh Thăng nằm xuống, khóe mắt ẩm ướt.

"Đời này của tôi, tổng cộng từng có hai người phụ nữ. Một người tôi

yêu, tôi lại để cho người này chịu mọi uất ức, một người tôi không yêu, tôi
lại dùng hôn nhân trói người kia lại cả đời. Nhiễm Nguyệt cũng giống vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.