HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 2148

không yêu tôi, bản thân bà ấy thì giao cho cái gia đình này, trái tim thì giao
cho người đàn ông khác... Chuyện bà ấy đã làm là công bằng."

"Như Khanh," Mộ Minh Thăng nắm chặt tay bà, ánh mắt mong mỏi

nhìn bà, "Chuyện hai đứa con hẳn là bà đã sớm biết, mấy năm qua chúng
nó sống cũng không vui vẻ gì, bà không cần lấy chuyện oán hận năm xưa
của chúng ta trút sang người bọn trẻ, có được hay không? Đời này của tôi
duy nhất không làm bà thất vọng, đó là thủy chung trước sau như một tôi
chỉ yêu bà không thay đổi, dù cho tôi và Nhiễm Nguyệt sống với nhau
nhiều năm nhưng vẫn tương kính như tân ( đối đãi khách sáo)... Tôi dùng
khoảng thời gian còn lại sau cùng để bù đắp những oán hận trong lòng bà,
có được không?”

Trong phòng bệnh thật yên tĩnh, uất ức năm đó đọng lại trong lòng hai

mươi mấy năm qua, sau khi nghe ông nói xong, trong lòng Mạc Như
Khanh như bị lũ quét qua.

Cách một cánh cửa, không ai có thể nghe thấy động tĩnh gì bên trong.

Mãi đến khi tiếng khóc bị đè nén lâu lắm vang lên. . .

Người bên ngoài cũng run rẩy, không biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Mạc Như Khanh che miệng đau khổ khóc thành tiếng, toàn thân run

rẩy khủng khiếp, lần đầu tiên bà nghe chính miệng Mộ Minh Thăng nói đời
này chỉ yêu mỗi bà, lần đầu tiên nghe chính miệng ông nói thật có lỗi, cũng
là lần đầu tiên nghe ông nói ông dùng thời gian còn lại để bù đắp lại cho bà.

Những áp lực năm đó không chỗ phát tiết, không thể kể có bao nhiêu

oán hận, chuyện gì cũng đều có ngọn nguồn, đã mở ra rồi thì không thể
ngừng lại.

Bà dùng hết tất cả khí lực khóc rống lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.