"Này, anh trai, anh nhìn xem nhìn xem?" Kỷ Diêu nhảy nhót không
ngừng nói luôn mồm: "Xinh đẹp chưa? Anh trai họ Mộ, anh khẩn trương
ngó xem cái nhìn của em thế nào, anh phải nói thuê em để em bảo quản cho
cô dâu của mình được đẹp nhất đấy nhé! !"
Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn, trong tròng mắt sâu thẳm thoáng hiện một
ánh nhìn nóng rực.
Đây thực sự là lần đầu tiên anh được nhìn bộ dạng cô mặc áo cưới,
cộng thêm nét mặt đỏ ửng vì xấu hổ của Lan Khê, khiến anh dừng mắt nhìn
cô thật lâu cũng không dời mắt nổi, tựa như không thể tin được đây chính
là cô dâu ấm áp của mình.
Ngón tay dài nhẹ nhàng giữ chặt lấy cái ót của cô, anh rất muốn ôm
hôn cô, nhưng ngại trước mặt người ngoài nên đành nhịn lại.
"Buổi tối trở về nhà của cha được không, thím Trương đã nấu một bàn
đồ ăn chờ em đấy! Lát nữa chúng ta đi nhé, anh có thứ này cho em xem."
Giọng anh mềm mỏng, trầm trầm thoáng chút khàn khàn, nói xong Mộ Yến
Thần ngước mắt nhìn Kỷ Diêu, "Nếu em không ngại, cùng đi về nhà với
bọn anh được không?"
Mặt Kỷ Diêu nhất thời đỏ lên, hai ngón tay giơ lên: "Vậy sao? Em
nhất định phải tới xem hai người ở cùng một nhà ngọt ngào như thế nào!
Bác Mộ thật tốt phúc, gả con gái đi, hoá ra lại gả trở về nhà mình, lại còn
khiến cho dư luận xôn xao huyên náo oanh oanh liệt liệt một hồi! Nhưng
như vậy cũng rất tốt, mặc dù ở bên ngoài có vài ba lời đồn đại những
chuyện nhảm nhí gì đó, nhưng chỉ cần bác Mộ nhà mình được mừng rỡ vui
vẻ là tốt rồi. Được rồi, em đi cùng!"
Khóe miệng tuấn dật thoáng nở một nụ cười yếu ớt, anh chậm rãi nói:
"Còn có chút thời gian, không bằng em chọn lấy một bộ lễ phục phù dâu
đi?"