Cô lại mở ra một món quà khác, đột nhiên đụng tới một cái gì đó lạnh
lẽo, mở bao giấy bọc phía ngoài hóa là một pho tượng bằng thủy tinh vây
quanh là những viên kim cương nhỏ. . . Tác phẩm kia điêu khắc tư thế
người mẹ dịu dàng ôm đứa con, đường cong duyên dáng tuyệt đẹp, khuôn
mặt khóe môi đều lộ ra ý cười, dưới bức tượng trên miếng gỗ đàn hương có
khắc rõ ràng một chữ "Nguyệt".
Lan Khê ngớ ra một hồi lâu, đưa tay chạm vào pho tượng kia, dường
như ngay lập tức cô hiểu ra chuyện gì đó.
Khóe mắt ươn ướt, cô ngẩng đầu hỏi: "Ba, ba... Có phải ông ấy đã
tới?"
Mộ Minh Thăng thấy cô đã đoán được, đành phải gật đầu, khuôn mặt
tràn đầy ý cười: "Phải, đã tới, ông ấy mới vừa đi thì tụi con đến, nếu không
thì đã gặp người rồi. Cơ thể ba không khỏe nên không thể ngồi lâu cho nên
ông ấy chỉ nán lại một hồi. Chúng ta tán gẫu một hồi, ánh mắt mẹ con
không tệ. Còn nhớ lúc trước ba nói với con cái gì không? Con gái ba xinh
đẹp đáng yêu như thế, làm sao ông ấy không yêu thương được cơ chứ? Lần
này không phải ông ấy về nước để gặp con sao?"
. . . Ánh mắt không tệ? Là nói dáng vẻ không tệ hay là phẩm hạnh
không tệ?
"Nếu ông ấy muốn gặp con, sao không chờ con trở lại?"
"Ông ấy cảm thấy có lẽ con không muốn nhìn thấy ông ấy, chỉ đưa
món quà chúc mừng đám cưới, mấy ngày nữa sẽ trở lại thăm con." Tiếng
nói Mộ Minh Thăng ôn hoà hiền hậu.
Lan Khê không nói, tay nhè nhẹ vuốt ve bức tượng kia, trong lòng quá
đỗi chua xót.