HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 258

Cô như một con nhím nhỏ ra sức xù gai lên. Sự giận dữ của cô kích

thích toàn bộ mọi giác quan bên trong con người Mộ Yến Thần để cho anh
dần thanh tỉnh lại.

Mộ Yến Thần nheo hai mắt nhìm đăm đăm về phía cô, một giây sau

anh từ trong bóng đêm đã đi ra ngoài ánh sáng.

Gương mặt anh tái nhợt, in đầy sự khắc khổ.

Con ngươi đen tuyền run lên, Lan Khê còn chưa kịp phản ứng, cổ tay

đã bị chụp lấy. Cô muốn rút về thì bị mãnh lực kéo đến gần anh, tay anh lau
đi nước mắt trên gương mặt cô, kề sát mặt cô.

Lan Khê giật mình, hàng mi dài run lên, hai mắt liền đóng chặt lại

Nhưng anh không có hành động tiếp theo, chỉ dùng giọng nói khàn

khàn lạnh lùng: "Cứ tưởng là nghe lầm, không ngờ thật sự là em."

Anh cúi đầu, say mê ngửi mùi hương ngoạt ngào trên mái tóc cô, rất

thoải mái, rất dễ chịu. Còn có mùi vị của đôi môi cô, không chứa mùi của
phấn son, vô cùng tinh khiết sạch sẽ như cây Tuyết liên mọc giữa thiên
nhiên. ( tuyết lên: Vị thuốc đông y).

Lan Khê chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử kịch liệt lay động, nhìn chằm

chằm vào anh.

"Không phải em đã nhẫn tâm bỏ đi sao?" sắc mặt Mộ Yến Thần rét

lạnh như băng, mượn ánh sáng yếu ớt, anh quét một lượt khắp gương mặt
cô, nhưng cố tình không nhìn vào đôi mắt của cô, giọng nói trầm thấp lành
lạnh, "Còn trở lại làm gì nữa?"

Anh còn tưởng rằng, cô sẽ chạy trốn thật xa, để anh không bao giờ

nhìn thấy được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.