HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 290

Lơ lửng trên không trung khiến Lan Khê thập phần sợ hãi. Cô sợ té

nên hai cánh tay ôm chặt lấy bờ vai anh. Cô theo bản năng nhìn sang anh,
chỉ thấy khuôn mặt anh như bị đông cứng trong tầng hàn băng dày, cô
hoảng hốt, giãy dụa càng nhiều.

Anh sải những bước chân dài thoăn thoắt. Những bậc thang màu trắng

liên tục xoay tròn khiến cô hoa mắt chóng mặt. Cô run rẩy, liên tục gọi tên
anh, muốn tìm về lí trí của anh nhưng vô dụng.

Nước mắt hoảng hốt rơi xuống, cô bám lấy vai anh. Sự khiếp nhược

khổng lồ thúc đẩy sự tự vệ trong con người, cô há to miệng nghiến lấy da
thịt trên cổ anh. Mặc dù không cắn ra máu, nhưng cô dùng lực không hề
yếu, vậy mà anh vẫn hành động như không có chuyện gì. Một đường thẳng
tiến đến phòng mình, đá mạnh cửa ra, thô lỗ thả cô xuống chiếc giường
rộng lớn.

Ga giường một màu trắng tinh khiết tôn lên khí chất thanh thuần, ngây

thơ của người con gái nhỏ. Lan Khê bị anh ném đến choáng váng đầu óc,
không thể phân biệt phương hướng. Cô cắn môi, cố nhấc mình ngồi dậy.
Tay vừa mới chống lên thì cổ tay đã bị anh hất xuống, lần nữa cô phải nằm
ngửa ra. Mộ Yến Thần quỳ trên giường, cả người thoát ra hàn băng, mang
theo khí thế cường ngạnh, nguy hiểm đè ép xuống ——

"Thu hồi những lời vừa nói ——"

Giọng nói anh khàn đặc trong cổ họng, đánh sâu vào tâm hồn của

người đối diện, ra lệnh từng chữ: "Thu hồi những lời vừa nói lại. Lan Khê,
em hứa sẽ không rời bỏ anh thì anh sẽ bỏ qua cho em."

Giọng điệu ra lệnh nhưng ẩn trong đó là sự hèn mọn, cầu xin tuyệt

vọng.

Anh chờ cô nói một tiếng “vâng’, chỉ cần cô đáp ứng điều này, anh sẽ

không làm gì cô hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.