Không mở miệng thì anh còn không biết giọng mình lại khàn đến độ
này.
Sức lực trên tay làm cô nhớ đến sức mạnh khủng khiếp của ngày hôm
qua, Lan Khê đứng lại, bình tĩnh đối diện với anh: "Tôi không thể ra ngoài
sao?"
Buồn cười thật, sao cô không còn cảm giác nhà này là của mình nữa.
Dường như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của người đàn ông này. Cô
chỉ là kẻ ở nhờ, không một chút quyền lợi. Dù cho cô đau đến đâu, oán đến
độ nào cũng phải ngậm hết vào lòng, thậm chí còn phải bình tĩnh ngồi ăn
sáng cùng anh.
Mộ Yến Thần trầm tĩnh thật lâu mới đứng dậy. Những tia nắng ban
mai phủ lên khuôn mặt anh, ánh lên sự tuấn nhã làm ngây ngất lòng người.
Trong coi ngươi màu đen là một sa mạc hoang lãnh, u tối. Anh không dám
động vào cô nữa, chỉ đứng sát lưng cô, quan tâm hỏi: "Em muốn đi đâu?
Anh đưa em đi."
Anh nhìn tấm lưng cô một lúc, đột nhiên sa sầm mặt mày.
"Đi đâu cũng được, tôi chỉ muốn hóng mát thôi, trong nhà quá ngột
ngạt. . . . . ."
"Tại sao không mặc áo ngực?” Anh hết sức ức chế cơn giận đang
muốn bùng lên, đau khổ cúi đầu xuống.
"Mặc khó chịu, không muốn mặc." Âm thanh mềm mại êm ái, đối đáp
vô cùng bình tĩnh.
Anh dùng hai tay ôm chặt lấy cô, gương mặt hoàn toàn xanh lét.
Anh nhẹ nhàng xoay người cô lại, cố gắng làm dịu đi khí tức trong
lồng ngực, cúi đầu, đầy nhu tình: "Lan Khê, anh đã nói đừng bao giờ tự