đến tội ác mình đã gây ra. Anh ôm chặt vòng eo thon thả, dùng hết tự chủ
kéo ra khoảng cách giữa hai người.
"Lan Khê, em có biết mình đang làm gì không?"
Lan Khê ôm chặt vai anh, tuyệt vọng gật đầu: "Biết."
Nói xong cô lại lấn người lên, tiếp tục hôn anh: "Anh hai, tối nay
không muốn nữa sao?"
Ánh mắt Mộ Yến Thần lộ ra vẻ hung hãn, lời cô nói như một nhát dao
đâm thẳng vào trái tim, quá đau đớn. . . . . . Xúc cảm mềm mại từ nụ hôn
của cô lần nữa bao trùm lên mọi giác quan của anh. Thân thể trắng nõn mịn
màng, vừa mới tắm xong tỏa ra hương thơm ngào ngạt, thêm chiếc váy ngủ
mỏng manh gợi cảm mãnh liệt đánh úp vào thị giác của anh. Nhưng cả
người anh như bị nhốt cứng vào hầm băng lạnh, cứng đờ không dám chạm
vào cô.
"Lan Khê, em . . . . . ." Cố đè ép ngọn sóng đau khổ trào lên trong
ngực, anh khàn giọng ngăn cản.
.Không cần hấp dẫn anh, cũng không cần phải nhắc nhở anh ——
Trước mặt cô gái đơn thuần, lương thiện này, anh đã gây ra tội ác lớn
đến thế nào.
Lan Khê như đắm chìm trong sự mê muội, cô không cạy mở được
hàm răng anh thì quyết bỏ qua bước này. Hàng mi dài rũ xuống, tay nhỏ bé
luồn vào chiếc áo sơ mi, trượt đến phần da thịt căng cứng ở eo anh. Động
tác tay vẫn tiếp tục đi xuống, chạm đến đai lưng thì “pằng” một tiếng, đai
lưng đã bị cô tháo bỏ. Cô biết mình đang làm một việc vô cùng nguy hiểm
và đáng sợ. Nhưng cô sắp điên rồi, vì sao khi nói chuyện với ba mình, cô
không cách nào nói cho ông biết hoàn cảnh hiện tại của bản thân.