HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 328

Lan Khê chỉ cảm thấy toàn thân nặng nề, hô hấp thấm những giọt mồ

hôi như bị chận ngang lồng ngực, không cách nào phát ra. Cô thử động đậy
lại phát hiện bàn tay anh vẫn đặt ở một bên vú trắng, phía dưới hai người
vẫn còn quấn lấy nhau. Dư vị của khoái cảm cùng sự chua xót làm thanh
âm của cô lại muốn tràn ra. Cô hoảng sợ, gắt gao cắn chặt môi, ngón tay
bấu chặt vào đệm ghế .

Mộ Yến Thần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên sợi tóc đen óng đang dính

vào sườn mặt trắng hồng của Lan Khê.

Trong sự thanh tĩnh, tội ác lặng lẽ đóng dấu lên hai người.

Chuông điện thoại lại vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh của hiện

tại.

"Reng Reng reng. . . . . ."

Mộ Yến Thần đang ôm chặt thân thể nhỏ bé dính đầy mồ hôi, nghe

tiếng chuông reo thì trở nên căng thẳng. Hai mắt mệt mỏi chậm chạp mở ra.
Vì ôm cô từ phía sau nên giờ phút này anh không cách nào thấy được vẻ
mặt của cô nhưng vẫn cảm giác được toàn thân cô từ trên xuống dưới đã
cứng ngắc.

—— Làm sao có thể quên mất nơi này chính là nhà họ Mộ?.

Chuông điện thoại giống như con dao đòi mạng, liên tục đâm vào

màng nhĩ. Lan Khê ôm chặt lấy hai tai, cố gắng né đi những âm thanh nặng
nề ấy. Mộ Yến Thần rút khỏi người Lan Khê, xoay cô lại đối diện với mình,
lấy tây tranh khoác lên người cô. Lan Khê không muốn nhìn vào anh, đem
mặt mình giấu vào cổ anh. Cả người cô run lẩy bẩy, Mộ Yến Thần càng siết
chặt vòng ôm, trấn tĩnh tiếp điện thoại.

"A lô?" Tiếng nói âm u hòa cùng cùng không khí lành lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.