HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 352

ra ngoài rồi sẽ nhanh trở về. Em sẽ không bỏ đi, phải hay không?"

Tay anh nắm trên khóa cửa, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi.

Anh sợ cô sẽ đột ngột biến mất.

Vì không cách nào xác định được, nên anh mới hỏi một câu như thế.

Bốn mắt chạm vào nhau, đôi mắt trong suốt của Lan Khê chỉ đơn

thuần chứa đựng sự khó hiểu. Mộ Yến Thần đột nhiên lúng túng, không nói
thêm gì nữa, lấy áo khoác xuống, mở cửa đi ra ngoài.

Lan Khê nhìn cánh cửa đóng lại, vẫn chưa thể hiểu được ý của anh.

Cô ngoan ngoãn lê đầu gối bị thương đến ngồi bên cái bàn thấp, bày

bài tập lên trên bàn. Nhìn lướt qua đống bài tập tựa hồ như vĩnh viễn làm
không hết, rồi còn kì thi giữa kì đang sắp đuổi đến nơi, cô cảm thấy nhức
đầu, gương mặt kề sát mặt bàn. Trong đêm yên tĩnh thoảng thoảng mùi
hương sữa, có người con gái ngoan ngoãn chờ một người đàn ông trở lại.

Cô không phải là người thích phí công sức đi nghiên cứu kĩ lưỡng một

vấn đề. Giông như khi nghĩ tới hai đêm hoan ái trong nhà họ Mộ, cảm thấy
nhức đầu, bộ não sẽ nhanh chóng lơ đi chuyện này . Cũng không muốn
thừa nhận việc bản thân giấu mọi người đi đến nhà của anh hai là một tội ác
tày trời, đang lan tràn khắp nơi.

Một phút đồng hồ sau, cửa lại mở ra. Mộ Yến Thần mang theo không

khí lạnh đi tới.

Sắc mặt anh không tốt, nhưng vẫn bình thản đi về phía cô, ánh mắt có

chút mơ hồ, khàn khàn nói: "Em học bài trước đi, lát nữa anh giúp em bôi
thuốc."

Anh tiếp tục đi về phía bên trong, dường như đang ẩn nhẫn, chịu đựng

gì đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.