HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 351

thành cái dạng gì sao? Anh tội gì phải rớ vào cho mệt người" cô không
khách khí lớn giọng, bình tĩnh đối diện với anh.

Cánh tay Mộ Yến Thần cứng đờ.

Sắc mặt trở nên ủ dột, anh thật không hiểu vì sao mới vừa rồi còn rất

tốt lại đột nhiên chuyển biến xấu đi. Nhưng anh không một lời phản bác,
tùy ý để cô trút giận. Anh ôm cô càng chặt hơn, bế bổng cô lên đi tới giữa
nhà, thả cô xuống tấm thảm lông dê mềm mại, dịu dàng nói: "Ngoan nào!
Anh giúp em mang sách tới đây”.

Lan Khê chống tay trên thảm, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, sự chua xót

trong lòng còn chưa rút đi, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Người đàn ông này, bầu không khí này, làm cô trở nên rối loạn.

Mộ Yến Thần quay lại cửa đổi giày cùng áo khoác, rồi đi đến lò vi

sóng lấy một ly sữa tươi ra, anh đem ly sữa đến cho cô: "Em uống sữa đi,
khi nào muốn nghỉ ngơi thì nói với anh. Anh ôm em trở về phòng, " Sau đó
rũ mắt nhìn đầu gối cô, "Đầu gối có cần xức thuốc không? Em có mang
theo thuốc không?"

Lan Khê giận dỗi, ngước mắt: "Cần phải bôi thuốc. Nhưng em để

thuốc trong kí túc xá rồi."

Mộ Yến Thần lẳng lặng nhìn cô đã có chút phấn chấn tinh thần, tuy cô

còn chưa được vui nhưng đã biêt cất giấu sự bực bội vào trong lòng. Vậy
cũng tốt, chỉ cần cô không dùng vẻ mặt tuyệt vọng đứng trước mặt anh là
được rồi.

"Anh đi ra ngoài giúp em mua thuốc." Anh hồi hồn, nhẹ nói một câu.

Đặt sách lại bên cạnh cô, quay lưng đi ra cửa. Khi đến cửa thì anh

quay đầu lại, ánh sáng trong con ngươi lập lòe, bất định, do dự nói: "Anh đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.