HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 364

"Mộ Yến Thần, em đã nói với anh đừng đối tốt với em nữa mà?" Cô

nghẹn ngào, mang theo một tia hận ý, nghiến răng nói.

Mộ Yến Thần không trả lời, ánh sáng trong con ngươi lập lòe chớp tắt.

"Nhưng vì sao anh vẫn cố chấp. . . . . . Vì cái gì mà cố chấp đến độ

này! !" Cô khóc nức nở lên, kích động hét lớn: "Anh đừng nghĩ sự kiên trì
của anh sẽ có kết quả, tôi sẽ không vì những việc này mà chấp nhận anh
đâu! Tôi không phải là đứa không hiểu chuyện, tôi không muốn loạn luân
mà!"

Cô khóc trong sự thê lương, xót xa tột cùng.

Khoảng cách giữa hai người là tay ghế ngồi, mặt anh tối sầm xuống,

nhưng vẫn ôm chặt lấy cô, sợ cô vì kích động mà té xuống ghế.

"Không chịu nổi đến thế sao?" Môi mỏng dán sát tai cô, nhỏ giọng

nói.

Cánh tay đang ôm cô cảm nhận rõ ràng cô run kịch liệt.

"Không chịu nổi anh đối tốt với em, trái tim bắt đầu muốn chấp nhận

anh, nhưng lí trí lại phản kháng mạnh mẽ, đúng không?" Anh tiếp tục ép
hỏi.

Cả người Lan Khê giống như bị độc của bò cạp chích phải, buông cổ

anh ra, liên tục giãy dụa muốn thoát khỏi lồng ngực anh, không muốn nghe
những lời anh nói nữa. Hai cánh tay Mộ Yến Thần lại cứng như sắt thép,
quấn chặt lấy cô, cưỡng chế cô phải ngồi yên trong lòng, không cho làm
loạn.

"Kháng cự cũng vô dụng thôi, Lan Khê, ngoan ngãn trả lời anh mau?"

Cô vẫn còn muốn giãy giụa, Mộ Yến Thần siết chặt hai tay hơn nữa, cười
yếu ớt, giọng nói ảm đạm: "Anh cũng từng nói qua, một ngày nào đó nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.