HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 368

Chiếc đèn treo tường được mở lên, phát ra màu vàng của ánh hoàng

hôn, làm khung cảnh trong phòng cũng trở nên êm dịu, say lòng người .
Anh cùng cô ngã trên chiếc giường rộng lớn, ngón tay anh vuốt ve gương
mặt cô, nụ hôn vẫn không bị đình chỉ.

Cảm giác cấm kị ngày càng được phóng đại, Lan Khê cô gắng thoát

khỏi hô hấp nặng nề của anh, rung giọng nhắc nhở "Anh còn đang sốt. . . . .
."

Mộ Yến Thần thô bạo kéo caravat vứt thẳng xuống đất, ánh mắt nóng

bỏng nhìn cô, khàn giọng nói: "Anh đã bệnh nặng từ rất lâu rồi."

Từ khi quen biết cô, mầm bệnh đã tấn công vào người anh, trải qua

một thời gian ủ bệnh, đến nay đã tới thời kì chót rồi!

Nói xong anh mạnh mẽ cúi đầu hôn lên cổ cô, động tác cuồng dã ép

buộc cô phải ngửa đầu đón nhận. Anh cởi áo cô ra, tay cởi đến đâu thì môi
hôn đến đó, động tác tuy cuồng dã nhưng không chút thô bạo, ngược lại
còn vô cùng nâng niu dịu dàng. Giờ phút này vật dưới bụng anh cương
cứng lên, rất đau đớn nhưng anh biết rõ cô là học sinh. Ngày mai còn phải
trở về cuộc sống ngày thường, đi học, gặp gỡ thầy cô, bạn bè nên không
dám dùng hết sức để hôn, chỉ sợ lưu lại những dấu vết mờ ám trên người
cô. Anh chỉ có thể hôn rất nhẹ lên cổ cô, rồi chuyển đến cái cằm nhọn nhọn
xinh xinh, sau đó tiếp tục giày xéo cánh môi đỏ ửng.

Anh chận lại hô hấp của cô, nhìn giọt lệ rơi ra từ khóe mắt cô. Anh cố

gắng hóa giải cảm giác tội lỗi, chua xót trong lòng cô, cũng là để bản thân
giải tỏa sự kích động vui mừng vì được cô thỏa hiệp.

Phải có. Cho dù sau này bị luân hãm vào địa ngục, anh cũng nhất định

phải có được cô, cho dù chỉ là trong ngắn ngủi.

Anh cũng cam nguyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.