nói, ai trong gia tộc cũng mang nỗi hiềm nghi về thân thế của Mộ Yến
Thần. Trách sao được, ai bảo bọn họ sinh ra đã hưởng nền giáo dục nặng về
thủ đoạn, tâm cơ.
—— Nếu như Mộ Yến Thần thật sự là con cháu của Mộ gia thì sao?
Trái tim Mộ Tử Minh đập thình thịch, cảm thấy sợ hãi.
Suy nghĩ lúc lâu chợt nhớ tới một việc quan trọng —— Vì sao Mộ
Yến Thần và Lan Khê lại đi cùng nhau vào thời gian này? Con bé đang học
lớp Mười hai, phải ở trong kí túc xá của trường chứ. Làm sao đêm khuya
lại xuất hiện ở nơi đây?.
***
Bầu không khí trong xe bị bao phủ bởi sự trầm mặc, buồn bực.
Cơn gió đêm xông vào cửa sổ xe làm người bên trong rùng mình.
Cánh tay Mộ Yến Thần gác trên cửa kính, ngón tay liên tục sờ vào môi,
tròng mắt đen nháy bắn ra vô số tia lửa giận, không biết đang suy nghĩ điều
gì.
Lan Khê cầm cây bút rất lâu nhưng không thể viết ra được một chữ.
Tốc độ xe quá nhanh làm lòng cô hơi sợ sệt, kính xe lại kéo xuống cho
gió đêm thổi vào, làm bàn tay nhỏ bé lạnh cóng, cầm bút cũng không chắc.
Những dòng chữ nhỏ trên quyển vở như biến thành vô số con giun ngoằn
nghoèo.
Cuối cùng cũng đến nhà Mộ Yến Thần.
Ngước mắt nhìn cánh cửa sổ trên cao, Lan Khê hơi đỏ mặt, cảm giác
tội lỗi lại đánh tới. Cô nói với Kỷ Diêu mỗi đêm mình sẽ đi về nhà, nhưng
thật ra là đến nhà của anh.