HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 410

Anh gắt gao nhìn cô, sát khí nồng đậm, bất ngờ túm tay cô lôi kéo vào

nhà vệ sinh. Anh phải bắt cô phun ra viên thuốc, cho dù phải móc họng cô
ra. Lan Khê hiểu được ý anh, níu người lại, run rẩy kêu lên: "Anh hai."

"Nếu như anh không đưa thuốc cho em, tự em cũng sẽ đi mua. Đừng

bắt em phua ra nữa, " Cô ngửa đầu, bất lực cầu khẩn, ". . . . . . Anh biết em
không thể mang thai mà?"

Cô không thể mang thai. Thà bây giờ uống thuốc chịu đau còn hơn sau

này trúng chiêu phải đi vào bệnh viện giài quyết.

Không có lựa chọn.

Hai người bọn họ đã mất đi tư cách để có thể lựa chọn, con đường họ

đang đi căn bản là đường chết.

Mộ Yến Thần đứng bất động giữa phòng, bóng dáng cô tịch. Nhìn anh

như thế, Lan Khê chua xót lòng vì xung quanh anh phủ đầy sự tự trách và
đè nén.

Cố gắng khắc chế tâm tình, anh xoay người lại, áy náy nhìn cô, rồi ôm

chặt lấy cô, môi mỏng dán bên vành tai nhỏ: "Xin lỗi, Lan Khê."

"Anh bảo đảm. . . . . . Anh cam đoan với em, không bao giờ xảy ra

chuyện này nữa” Từng chữ nhẹ nhàng như từ không gian bên ngoài truyền
đến, từng bước đi sâu vào màng nhĩ của cô.

Lan Khê nhắm mắt, gật đầu.

Cô không phải là cọc gỗ, làm sao không cảm nhận tình yêu sâu đậm

mà tuyệt vọng của anh. Hai tay vòng lên cổ anh, dùng sức đáp lại vòng ôm
của anh, hi vọng có thể an ủi linh hồn đang chìm sâu trong biển tự trách.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.